Thursday, August 6, 2009

58. LỜI HỨA

Sau giờ trưa, khi bọn trẻ dọn dẹp bàn ghế để xếp thành một vòng tròn, hội trường trông rộng lắm.

“Hôm nay, mình sẽ là người đầu tiên leo lên lưng thầy hiệu trưởng,” Totto-chan quyết định.

Đó là điều cô luôn mong muốn thực hiện, nhưng nếu cô ngập ngừng một tí, đứa khác đã leo vào ngồi trong lòng thầy khi thầy vừa ngồi tréo chân ở giữa hội trường và ít nhất có hai đứa khác bò trên lưng thầy, la hét cho thầy để ý.

“Nè, thôi, thôi,” thầy hiệu trưởng phản đối, cười đến đỏ mặt lên, nhưng một khi chúng bám được vào lưng thầy, bọn trẻ nhất định không rời vị trí chúng chiếm được. Do đó, nếu đến trễ một tí, chúng ta sẽ thấy rất đông ở phía sau lưng thầy. Nên lần này, Totto-chan quyết định phải là người đầu tiên và cô bé đã chờ sẵn ở giữa hội trường khi thầy hiệu trưởng đến. Khi thầy vừa vào, cô bé reo lên “Thưa thầy, em có điều này muốn thưa với thầy.”

“Điều gì vậy?,” thầy hiệu trưởng vui vẻ nói khi thầy vừa ngồi xuống và tréo chân lại.

Totto-chan muốn nói với thầy điều mà cô bé đã bỏ ra mấy ngày để suy nghĩ. Khi thầy vừa tréo chân lên, Totto-chan không còn có ý định leo lên lưng thầy nữa. Totto-chan thấy tư thế đối diện với thầy là phù hợp hơn để cho cô bé bày tỏ điều mình muốn nói. Thế là cô bé ngồi sát lại gần thầy, đối diện, nghiêng đầu một tí và mỉm cười. Mẹ vẫn thường bảo cô bé có ‘khuôn mặt dễ thương’ trong những lúc như thế ngay cả khi còn bé. Đó là khuôn mặt ‘đẹp nhất chủ nhật’ của cô bé. Totto-chan cảm thấy rất tự tin khi nở nụ cười như vậy, miệng cô bé hơi rộng một tí và chính Totto-chan tin rằng mình là một cô bé tốt.

Thầy hiệu trưởng nhìn Totto-chan và mong đợi điều cô bé sắp nói ra. “Điều gì vậy?” thầy hỏi lại, hơi chồm người về phía trước.

Totto-chan nói với giọng ngọt ngào và chậm rãi, như cách nói của một người mẹ hay người chị cả, “em sẽ dạy ở ngôi trường này khi em lớn lên. Em thật sự muốn.”

Totto-chan mong nhận lại được một nụ cười mỉm từ thầy hiệu trưởng, nhưng thay vào đó, thầy nói rất nghiêm túc: “Em có hứa không?”

Thầy thật sự muốn cô bé hứa.

Totto-chan gật đầu đầy khí thế, và nói: “Em xin hứa,” quyết định trong lòng muốn trở thành một cô giáo là chắc chắn.

Ngay lúc đó, em nhớ lại cái buổi sáng đầu tiên em đến trường Tomoe xin vào học lớp một và gặp thầy hiệu trưởng. Dường như đã lâu rồi. Thầy đã kiên nhẫn ngồi nghe Totto-chan nói chuyện trong suốt bốn tiếng đồng hồ. Cô bé nhớ lại giọng nói ấm áp khi thầy nói với Totto-chan sau khi cô bé không còn chuyện gì để kể nữa, “bây giờ, em là một học sinh của trường này.” Giờ đây, cô bé kính thương thầy Kobayashi còn hơn trước nữa. Và Totto-chan quyết định sẽ làm việc cho thầy và làm tất cả những gì trong khả năng mình để có thể giúp thầy.

Khi Totto-chan hứa, thầy vui vẻ mỉm cười, như thường lệ, không có vẻ ngượng ngùng với hàm răng mất đi mấy cái. Totto-chan đưa ngón tay út lên, thầy hiệu trưởng cũng làm như thế. Ngón tay út của thầy trông khỏe mạnh – mình có thể đặt niềm tin nơi ấy. Totto-chan và thầy hiệu trưởng hứa theo cách truyền thống của người Nhật là móc ngón tay út với nhau. Thầy hiệu trưởng mỉm cười, Totto-chan cũng mỉm cười lại, để cam đoan lại một lần nữa. Cô bé sẽ trở thành một giáo viên ở trường Tomoe. Thật là một ý tưởng tuyệt vời!

“Khi mình là một cô giáo…” cô bé nghĩ. Và Totto-chan tưởng tượng những điều này: không phải học nhiều, có nhiều ngày hội thể thao, làm bếp dã ngoại, cắm trại và đi dạo!

Thầy hiệu trưởng rất vui. Thật khó mà tưởng tượng Totto-chan lớn lên như thế nào, nhưng thầy tin chắc rằng cô bé sẽ trở thành một cô giáo ở trường Tomoe. Thầy nghĩ rằng học sinh trường Tomoe sẽ trở thành những giáo viên giỏi vì họ sẽ nhớ lại những ngày tuổi thơ của mình.

Như vậy tại trường Tomoe, thầy hiệu trưởng và một học sinh đã tuyên bố một lời thề trịnh trọng về một điều sẽ thành hiện thực trong mười năm hay hơn nữa ở tương lai, khi mà mọi người nói rằng đó chỉ là vấn đề của thời gian trước khi những máy bay Mỹ dội bom trên bầu trời nước Nhật.