Friday, August 7, 2009

59. ROCKY BIẾN MẤT

Nhiều người lính đã nằm xuống, thức ăn càng ngày càng khan hiếm, mọi người sống trong sợ hãi âu lo, nhưng mùa hè vẫn cứ đến như thường lệ. Và mặt trời vẫn cứ soi sáng, trên những đất nước chiến thắng và cả trên những đất nước không chiến thắng.

Totto-chan từ nhà người chú ở Kamakura trở về Tokyo.

Bây giờ, không có cắm trại ở trường Tomoe và cũng không có cuộc đi chơi thú vị ở suối nước nóng. Dường như bọn trẻ không còn được tận hưởng mùa nghỉ hè vui vẻ nữa. Totto-chan thường trải kỳ nghỉ hè của mình với những người bà con ở Kamakura, nhưng năm nay thì khác. Một người anh trai lớn, bà con với Totto-chan, vẫn thường kể cho cô bé nghe những câu chuyện ma rùng rợn, đã bị gọi lên đường nhập ngũ. Như thế sẽ không có những câu chuyện ma nữa. Và một người bác của Totto-chan, người vẫn thường kể những câu chuyện thú vị về cuộc sống của bác ở bên Mỹ – không biết thực hư thế nào – bây giờ cũng đang ở ngoài mặt trận. Bác ấy tên là Shuji Taguchi và là một người quay phim siêu đẳng.

Sau khi phục vụ tại Hãng thông tấn Nihon ở New York và là đại diện Viễn đông cho Hãng thông tấn Metro của Mỹ, người ta biết đến bác với tên Shu Taguchi. Bác là anh của Ba, nhưng Ba lấy họ mẹ mình để có thể duy trì họ bên ngoại, nếu không Ba cũng mang họ Taguchi. Phim Bác Shuji đạo diễn “như vở “Trận Rabaul” đã trình chiếu ở các rạp, nhưng tất cả những gì bác gởi từ mặt trận về là chỉ có phim của Bác thôi, nên bác gái ở nhà và bà con rất lo lắng cho bác. Những người chụp hình chiến tranh luônchụp hình quân đội đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, vì họ phải xông pha lên phía trước để chụp cảnh đang tiến quân. Đó là những lời của người lớn bà con với Totto-chan nói.

Ngay cả bãi biển ở Kamakura giờ cũng trở nên trơ trọi vắng vẻ vào mùa hè. Mặc dù vậy, Yat-chan vẫn vui vẻ. Đó là đứa con trai lớn nhất của bác Shuji. Cậu bé nhỏ hơn Totto-chan một tuổi. Bọn trẻ vẫn thường ngủ chung với nhau trong một cái mùng lớn và trước khi ngủ, cậu bé hô lên “hoàng đế vạn tuế!” rồi ngã xuống như một người lính vừa bị bắn và giả vờ chết. Cậu bé cứ tiếp tục chơi như vậy. Một điều tức cười là đêm nào cậu bé làm như vậy, cậu ấy luôn luôn mộng du, đi trong khi ngủ rồi ngã xuống hành lang làm ai cũng quýnh quáng.

Mẹ của Totto-chan ở lại với Ba tại Tokyo vì có nhiều việc phải làm. Bây giờ mùa nghỉ hè đã hết, Totto-chan được người chị của thằng bé, người thường kể chuyện ma, đưa trở về Tokyo.
Như thường lệ, khi vừa về đến nhà, điều đầu tiên cô bé làm là đi tìm Rocky. Thế nhưng lần này, Totto-chan không tìm đâu ra chú cả. Rocky không có trong nhà cũng không có ở ngoài vườn. Chú cũng không có ở trong nhà kính nơi Ba trồng lan. Totto-chan trở nên lo lắng quá. Thường thì Rocky chạy ra ngoài từ xa để đón cô bé khi Totto-chan chưa kịp về đến nhà kia mà. Cô bé ra khỏi nhà, xuống đường, gọi vang tên chú, nhưng không có dấu hiệu gì của đôi mắt, đôi tai và cái đuôi dễ thương nữa rồi. Totto-chan nghĩ có thể chú đã trở về nhà trong khi cô bé đi ra ngoài tìm nó, nên vội vàng chạy về nhà coi thử. Nhưng rồi chú cũng chẳng có ở nhà.

“Rocky đâu rồi?” cô bé hỏi Mẹ.

Mẹ biết Totto-chan chạy khắp đây đó tìm Rocky, nhưng Mẹ không nói lời nào.

“Rocky đâu rồi?” Totto lại hỏi nữa, kéo váy Mẹ.

Mẹ dường như cảm thấy thật khó trả lời. “Nó mất rồi,” Mẹ đáp.

Totto-chan không thể nào tin nổi. Làm sao chú có thể mất được chứ? “Khi nào vậy?” cô bé nhìn vào mặt Mẹ, hỏi.

Mẹ hầu như nói không ra tiếng, “ngay sau khi con đi Kamakura,” mẹ bắt đầu buồn bã nói. Rồi Mẹ tiếp tục liền, “Ba và Mẹ đi tìm Rocky khắp nơi, nhưng không thấy chú đâu hết. Và Ba Mẹ hỏi mọi người, nhưng không ai biết hết. Khi không tìm ra Rocky, mẹ phân vân không biết phải nói thế nào với con. Mẹ thật xin lỗi.”

Thế rồi sự thật lóe lên trong Totto-chan. Chắc là Rocky chết rồi. “Mẹ không muốn mình buồn,” cô bé nghĩ, “nhưng Rocky đã chết.”

Điều này trở nên rõ ràng với Totto-chan. Cho đến bây giờ, Totto-chan ra đi bao lâu cũng không là vấn đề. Rocky không bao giờ đi đâu xa nhà cả. Chú luôn biết rằng cô bé sẽ trở lại. “Rocky không bao giờ đi như thế mà không báo với mình được,” cô bé tự nghĩ. Cô bé tin chắc như vậy.

Totto-chan không bàn bạc việc này với Mẹ nữa. Cô bé biết Mẹ có cảm giác như thế nào rồi. “Mẹ cũng phân vân không biết nó đi đâu.” Đó là những lời Mẹ nói, mắt nhìn xuống.

Totto-chan nói bấy nhiêu, rồi chạy lên lầu vào phòng. Thiếu Rocky, ngôi nhà này dường như không phải của gia đình cô bé nữa thì phải. Khi vào phòng, Totto-chan cố nén không cho mình khóc và nghĩ về Rocky một lần nào nữa. Cô bé tự nghĩ, hay là mình có làm gì cho Rocky buồn không, có điều gì khiến cho chú bỏ nhà ra đi không.

“Đừng bao giờ chọc loài vật,” thầy Kobayashi vẫn thường bảo học sinh trường Tomoe như thế. “Thật là tàn nhẫn khi phản bội con vật trong khi chúng trung thành với chúng ta. Đừng để cho con chó xin mà rồi chẳng cho nó gì cả. Làm như thế, con chó sẽ không tin tưởng chúng ta nữa và nó sẽ phát triển bản chất không tốt.”

Totto-chan luôn tuân theo những quy tắc này mà. Cô bé không bao giờ lừa phỉnh Rocky. Totto-chan nhớ lại rồi, cô bé không hề làm điều gì sai với Rocky cả.

Ngay lúc đó, Totto-chan chợt thấy cái gì đó dính trên chân con gấu nhồi bông của cô bé đang ở trên nền nhà. Totto-chan cố nén khóc cho đến thời điểm này và cô bé bật òa lên khi thấy đó là chùm lông màu nâu nhạt của Rocky. Túm lông này có lẽ bị sứt ra khi hai đứa chúng lăn với nhau chơi vào buổi sáng cô bé đi Kamakura. Với một ít lông của con chó săn cừu giống Đức còn vướng lại trong tay, cô bé không cầm được nước mắt. Nước mắt và nỗi buồn cứ thế tuôn trào không thể nào dừng.

Trước đây Yasuaki-chan và nay thì đến lượt Rocky, Totto-chan mất thêm một người bạn.