Wednesday, August 5, 2009

56. ĐIỆP VIÊN

Bọn trẻ ở trường Tomoe buồn trong một thời gian dài, luôn nghĩ về Yasuaki-chan, đặc biệt là vào các buổi sáng, khi lớp học bắt đầu. Một thời gian dài sau, học sinh mới quen với một sự thật rằng, vắng Yasuaki-chan, không phải vì cậu bé đi học trễ mà cậu bé không bao giờ đến lớp nữa. Những lớp học có số lượng học sinh ít thường thú vị, nhưng trong lúc này, mọi thứ đều trở nên khó hơn. Sự vắng mặt của Yasuaki-chan dễ dàng cảm nhận quá. Một điều bù đắp làm bớt đi sự trống vắng ấy là chỗ ngồi trong lớp không được sắp xếp cố định. Nếu cậu bé ngồi ở một vị trí nhất định ở bàn nào đó, chỗ thiếu vắng kia sẽ trở nên vô cùng khủng khiếp.

Dạo gần đây, Totto-chan đã bắt đầu suy nghĩ, lớn lên cô bé sẽ làm gì. Khi còn nhỏ, Totto-chan nghĩ đến việc mình sẽ trở thành người hát rong hay là một nữ diễn viên múa ba lê. Cái ngày đầu tiên đến trường Tomoe, cô bé nghĩ, tốt hơn mình sẽ trở thành một nhân viên soát vé tàu ở ga. Bây giờ, Totto-chan nghĩ cô bé sẽ làm một việc gì khác thường và có nữ tính một tí. Trở thành một y tá cũng hay, cô bé nghĩ. Nhưng bất chợt Totto-chan nhớ lại cái ngày đến thăm thương binh ở bệnh viện, cô bé thấy mấy cô y tá làm nhiều việc như chích thuốc, điều này trông có vẻ khó. Như vậy, cô bé sẽ làm gì? Bất ngờ, Totto-chan mừng quýnh lên.

“Tại sao, tất nhiên rồi! Mình đã quyết định lớn lên mình làm nghề gì rồi!”

Cô bé chạy đến chỗ Tai-chan. Cậu bé đang đốt ngọn đèn cồn.

“Mình nghĩ mình sẽ trở thành một điệp viên,” cô bé hãnh diện nói.

Tai-chan không nhìn ngọn lửa nữa mà nhìn vào mặt Totto-chan một lát. Rồi cậu bé đưa mắt nhìn ra cửa sổ một tí như thể đang suy nghĩ về điều này. Sau đó, cậu bé quay lại Totto-chan, nói với giọng vang vang và thông minh, chậm rãi và đơn giản, để cô bé có thể hiểu: “Cậu cần phải thông minh mới làm điệp viên được. Bên cạnh đó, cậu phải biết nhiều thứ tiếng nữa.”

Tai-chan dừng lại để lấy hơi. Thế rồi cậu bé nhìn thẳng vào cô bé và nói thẳng: “Điều kiện đầu tiên, một nữ điệp viên phải đẹp.”

Tai-chan nhìn chằm chằm, Totto-chan từ từ đưa mắt nhìn xuống và cúi đầu. Sau khi dừng một tí, Tai-chan hạ giọng, có vẻ suy nghĩ rồi nói: “Và bên cạnh đó, mình không nghĩ một người nói huyên thuyên có thể làm điệp viên được.”

Totto-chan chết lặng người. Không phải vì Tai-chan phản đối việc cô bé muốn trở thành một điệp viên mà bởi vì những điều cậu bé nói đều đúng cả. Đó là tất cả những điều cô bé đã nghi ngờ. Totto-chan nhận thấy rằng, nhìn từ mọi khía cạnh, cô bé thiếu sự thông minh cần thiết cho một điệp viên. Tất nhiên cô bé hiểu, mặc dù Tai-chan không nói thẳng ra điều này. Không còn gì hơn là từ bỏ ý tưởng muốn làm điệp viên là vừa. Cũng may là cô bé vừa trao đổi với cậu ấy.

“Trời ơi,” cô bé nghĩ, “Tai-chan cùng tuổi với mình mà sao cậu bé ấy biết nhiều điều đến thế.”

Giả sử Tai-chan hỏi Totto-chan rằng cậu bé muốn trở thành một nhà vật lý. Chao ôi, cô bé phải trả lời như thế nào đây?

Cô bé có thể nói: “Đúng rồi, cậu rất giỏi trong việc lấy que diêm đốt đèn cồn,” nhưng câu trả lời như thế xem ra trẻ con quá.

“Phải rồi, cậu biết ‘kitsune’ là ‘cáo’ trong tiếng Anh và ‘kutsu’ là ‘giày,’ do vậy mình tin là cậu có thể trở thành nhà vật lý.” Không, câu trả lời như thế lại không đúng nữa rồi.

Trong mọi tình huống, cô bé biết chắc rằng Tai-chan sẽ làm một nghề gì đó khác thường. Do đó, bằng một giọng ngọt ngào, Totto-chan chỉ nói với Tai-chan đang quan sát những bọt bóng đang nổi lên từ bình thí nghiệm cậu bé đang làm, “cám ơn, mình sẽ không làm điệp viên. Còn cậu, mình tin cậu sẽ trở thành một nhân vật quan trọng.”

Tai-chan lẩm bẩm điều gì, gãi đầu, rồi chôn mình vào trong trang sách đang giở ra trước mặt.
Đứng bên cạnh Tai-chan, nhìn ngọn lửa đèn cồn đang leo lét cháy, cô bé Totto-chan suy nghĩ, nếu không làm điệp viên, cô bé sẽ làm gì đây.