Friday, July 31, 2009

52. CẬU BÉ NÓI TIẾNG ANH

Có một học sinh chuyển mới đến học trường Tomoe. So với những học sinh khác, cậu ấy cao to hơn. Totto-chan tưởng như thể cậu học lớp 7 vậy. Cậu cũng mặc áo quần khác lạ hơn mọi người, trông ra vẻ người lớn lắm.

Hôm đó, ở trong sân trường, thầy hiệu trưởng giới thiệu cậu học sinh mới này.

“Cậu bé tên Miyazaki. Cậu bé sinh ra và lớn lên ở Mỹ, do đó, nói tiếng Nhật không rành lắm. Đây là lý do cậu bé nhập học tại trường Tomoe, nơi cậu bé có thể kết bạn dễ dàng hơn trong thời gian học ở đây. Từ nay, cậu bé là một thành viên của trường này. Xếp cậu bé vào lớp nào là phù hợp nhất? Vào lớp năm, học cùng với Ta-chan và các em khác, có được không?”

“Dạ được,” Ta-chan, cậu bé giỏi môn vẽ, với giọng của một người anh, trả lời.

Thầy hiệu trưởng mỉm cười và nói tiếp: “Thầy đã nói là Miyazaki không rành tiếng Nhật, nhưng cậu bé rất giỏi tiếng Anh. Do đó, hãy nhờ cậu bé dạy tiếng Anh cho. Tuy nhiên, cậu ấy chưa quen với cuộc sống ở Nhật, các em sẽ giúp đỡ cậu bé, được không? Và hãy hỏi cậu bé ấy về cuộc sống ở Mỹ. Miyazaki có thể kể cho các em nghe nhiều điều thú vị đó. Được rồi, bây giờ thầy giao Miyazaki cho các em vậy.”

Miyazaki cúi đầu chào các bạn cùng lớp, những đứa bạn nhỏ hơn cậu bé. Và tất cả bọn trẻ, không chỉ mấy bạn học lớp Ta-chan, đều cúi đầu chào đáp lại.

Vào giờ ăn trưa, Miyazaki đến nhà thầy hiệu trưởng, tất cả bọn trẻ kéo đi theo. Đến nhà, cậu bé đi vào nhà mà vẫn mang giày trong chân! Tất cả bọn trẻ la lên “bạn phải bỏ giày ra chứ!”

Miyazaki giật mình. “Ồ, xin lỗi,” cậu bé nói rồi cởi giày ra.

Bọn trẻ bắt đầu bảo cậu bé những gì phải làm. Tất cả cùng nói một lượt.

“Bạn phải bỏ giày ra trước khi đi vào phòng có trải thảm và khi vào hội trường. Bạn có thể mang giày trong lớp học và trong thư viện.”

“Khi đến thăm đền Kohonbutsu, bạn có thể mang giày khi đi trên sân nhưng khi vào đền thì phải bỏ giày ra.”

Thật là vui khi học được những điều khác nhau giữa cuộc sống ở Nhật và ở nước ngoài.

Ngày hôm sau, Miyazaki đến trường học, mang theo một cuốn sách tranh lớn. Trong giờ nghỉ trưa, bọn trẻ xúm quanh để xem cuốn sách này. Chúng nó rất ngạc nhiên. Chưa bao giờ chúng được coi một quyển sách đẹp như thế. Những sách tranh bọn chúng biết chỉ có những màu sáng như đỏ, xanh và vàng. Thế nhưng cuốn sách này có những tranh có màu hồng nhạt như màu da. Nếu những cái có màu xanh, thì có bóng rất dễ thương, pha lẫn với màu trắng và màu nâu. Toàn là những màu không có trong hộp bút màu. Bên cạnh 24 màu chính trong hộp bút màu, còn có rất nhiều màu, thậm chí hộp bút đặc biệt 48 màu của Ta-chan cũng không có nữa. Đứa nào cũng ấn tượng cả. Về hình ảnh, hình đầu tiên là một con chó nắm chiếc tã lót của em bé và kéo em bé đi. Điều làm cho bọn trẻ có ấn tượng nhất là em bé không trông giống như hình vẽ mà làn da màu hồng mịn màng như thể là em bé thật. Chúng nó chưa hề được xem một cuốn sách tranh lớn và được in trên giấy dày, sáng và dễ thương như vậy bao giờ. Với tính cách vốn hòa đồng của mình, cô bé Totto-chan càng lúc càng gần với Miyazaki hơn.

Miyazaki đọc bài tiếng Anh cho bọn chúng nghe. Tiếng Anh cậu bé rất trôi chảy cho nên chúng nó rất thích nghe. Nhưng Miyazaki bắt đầu gặp khó khăn với tiếng Nhật.

Miyazaki chắc chắn sẽ đem đến một cái gì mới lạ cho ngôi trường này.

“Akachan là em bé,” cậu bé bắt đầu.

Thế rồi cả bọn lặp lại sau cậu bé “Akachan là em bé.”

“UtsuKUshii là đẹp,” Mikazaki nói tiếp, nhấn mạnh vần ‘ku.’

“UtsukuSHII là đẹp,” những đứa khác lặp lại.

Miyazaki nhận ra cách phát âm tiếng Nhật của mình bị sai. “Đó là utsukuSHII, có phải không? Đúng chưa?” cậu bé hỏi.

Miyazaki và bọn trẻ chẳng bao lâu đã trở thành những người bạn tốt. Mỗi ngày, cậu bé đem đến trường Tomoe những cuốn sách khác nhau và đọc cho bọn trẻ nghe trong giờ nghỉ trưa.

Nhà nước nói “người Mỹ ác độc.” Thế nhưng, tại trường Tomoe, bọn trẻ cùng nhau đồng thanh ca hát “Utsukushii là đẹp.” Và ngoài kia, gió nhè nhẹ lướt qua mái trường Tomoe nghe dịu êm và ấm áp, và trẻ em mới đẹp làm sao.