Trình chiếc thẻ đi tàu có dây buộc trên cổ cho người soát vé đứng ở cổng, người mà cô bé quen biết từ lâu, Totto-chan bước ra khỏi sân ga Jiyugaoka.
Có một điều hấp dẫn xảy ra. Một người đàn ông trẻ ngồi tréo chân trên một tấm chiếu sau một đống gì đó khổng lồ giống như đống vỏ cây. Có năm, sáu người xúm quanh anh ta. Totto-chan quyết định đến đó xem thử, vì nghe anh ta nói “Bây giờ, hãy nhìn kỹ tôi nè, hãy nhìn kỹ tôi nè.” Khi thấy Totto-chan dừng lại, anh ta nói “điều quan trọng nhất của cháu là sức khỏe. Mỗi sáng, khi cháu thức dậy, cháu muốn biết ngày đó cháu khỏe hay không, một miếng vỏ cây này sẽ nói cho cháu biết. Điều mà mỗi sáng cháu đều phải làm là nhai một tí vỏ cây này. Nếu nó có vị đắng, cháu biết ngày đó cháu không khỏe. Nếu không có vị đắng, cháu biết rằng ngày đó cháu khỏe, không có bệnh hoạn gì. Vỏ cây này có thể báo cho cháu biết cháu khỏe hay không mà chỉ có 20 xu thôi! Bác đằng kia có muốn thử một tí không?”
Anh ta đưa một miếng vỏ cây cho một người đàn ông hơi gầy, ông ta rụt rè nhai miếng vỏ bằng mấy chiếc răng cửa. Ông này nghiêng đầu nhẹ và coi thử nó ra sao.
“Nó dường như…hơi đắng…một tí.”
Anh thanh niên chồm dậy và nói lớn: “Thưa bác, bác bị một chứng bệnh nào đó rồi. Bác phải cẩn thận mới được. Thế nhưng đừng lo, bệnh của bác không đến nỗi trầm trọng. Bác nói nó chỉ hơi đắng thôi mà. Bây giờ đến người phụ nữ đầu kia. Nếu cô không ngại, cô có thể thử?”
Một người phụ nữ mang cái túi đi chợ lấy một miếng vỏ lớn và nhai rất mạnh bạo. Cô ta vui vẻ hô lên: “Tại sao nó không đắng tí nào cả.”
“Xin chúc mừng cô.” anh thanh niên nói. “Cô thật sự có sức khỏe tốt,” rồi anh ta cao giọng, nói lớn hơn “chỉ có 20 xu! chỉ có 20 xu! với giá ngần ấy mà quý ông bà có thể biết được mỗi sáng mình có sức khỏe hay không. Bán đúng giá đây!”
Totto-chan cũng muốn thử nhai một tí vỏ cây có màu hơi nâu ấy, nhưng mắc cỡ không dám hỏi. Thay vào đó, cô bé hỏi: “Chú vẫn còn ở đây cho đến khi cháu đi học về chứ?”
“Chắc chắn rồi,” người thanh niên nói, liếc mắt nhìn cô học sinh nhỏ bé.
Totto-chan chạy đi, chiếc cặp sách tung tăng trên lưng. Cô bé không muốn bị trễ vì có một điều cô bé muốn làm trước khi vào học. Cô bé phải hỏi bọn trẻ điều này khi vừa đến lớp mới được.
“Có bạn nào cho mình mượn 20 xu được không?”
Nhưng không ai có 20 xu cả. Một túi kẹo ca ra men dài chỉ có 10 xu thôi, nhiêu đó chưa phải là nhiều, mà thật ra, còn không có đứa nào có nữa mà.
Miyo-chan hỏi: “Để mình hỏi Ba Mẹ mình thử nha?”
Vào thời điểm ấy, một điều thuận tiện nhất là Miyo-chan là con của thầy hiệu trưởng. Nhà của Miyo-chan nối tiếp sau hội trường, do đó dường như là mẹ cô bé cũng sống ở trường luôn vậy.
“Ba mình nói sẽ cho cậu mượn,” Miyo-chan bảo Totto-chan vào giờ ăn trưa, “nhưng Ba muốn biết cậu dùng tiền đó để làm gì.”
Totto-chan đi thẳng đến phòng thầy hiệu trưởng.
“Em cần 20 xu à?”, Thầy hỏi và lấy đôi kính xuống, “nhưng em muốn làm gì với số tiền đó?”
“Em muốn mua miếng vỏ cây có thể báo cho mình biết là mình khỏe mạnh hay đau ốm,” cô bé nhanh chóng trả lời ngay. Thầy hiệu trưởng vô cùng ngạc nhiên.
“Người ta bán cái đó ở đâu?”
“Dạ ở trước nhà ga.” cô bé vội vã đáp.
Thầy hiệu trưởng nói,. “được rồi, hãy mua một miếng nếu em thích. Nhưng thầy cũng muốn thử nữa, có được không?”
Thầy rút cái ví ra khỏi túi áo khoác và lấy ra 20 xu đặt vào lòng bàn tay Totto-chan.
Totto-chan nói, “ồ, cám ơn thầy nhiều lắm! Em sẽ xin tiền Mẹ và gởi trả lại thầy. Mẹ luôn cho em tiền mua sách. Nhưng nếu em muốn mua thứ gì khác, em cần phải xin trước, nhưng sức khỏe là cái mọi người ai cũng cần, do đó, em chắc chắn là mẹ sẽ không phiền đâu.”
Khi tan trường, Totto-chan vội vã đến nhà ga, tay nắm chặt 20 xu. Người thanh niên ấy vẫn còn ở đấy, ca ngợi sản phẩm anh ta bán với những lời ba hoa. Khi anh ta thấy 20 xu trong tay Totto-chan, anh ta mở rộng miệng cười.
“Cô bé ngoan! Ba Mẹ cháu sẽ vui lắm đấy.”
“Thế còn Rocky thì sao?” Totto-chan hỏi.
“Rocky là ai?”, anh thanh niên hỏi khi anh ta nhặt một miếng vỏ cho Totto-chan.
“Đó là con chó của gia đình cháu. Nó là loại chó chăn cừu Đức đó.”
Người thanh niên dừng lại và suy nghĩ một chút, rồi nói: “Một con chó…ừ, chú nghĩ nó cũng có kết quả đối với con chó nữa đấy. Nếu đắng, nó sẽ không thích và điều đó có nghĩa là nó không khỏe.”
Người thanh niên lấy ra miếng vỏ cây rộng khoảng 1 inch và dài khoảng 6 inch.
“Đây là của cháu. Nhai nó mỗi buổi sáng. Nếu nó đắng, cháu bị đau; nếu không đắng, cháu khỏe như vâm đấy!”
Totto-chan về nhà, cẩn thận gói miếng vỏ cây quý giá vào một tờ giấy báo. Điều đầu tiên cô bé làm khi về đến nhà là nhai một tí. Vỏ khô và cứng, nhưng không đắng. Thật ra, nó không có mùi vị gì cả.
“Hoan hô! Mình mạnh khỏe!”
“Tất nhiên là con mạnh khỏe rồi,” Mẹ nói và mỉm cười. “Trời đất ơi, điều gì xảy ra đây?”
Totto-chan giải thích. Mẹ cũng thử cắn một tí vỏ cây nữa.
“Nó không đắng.”
“Như thế là Mẹ mạnh khỏe đó, Mẹ ạ.”
Thế rồi Totto đến chỗ Rocky và đẩy miếng vỏ vào miệng Rocky. Thoạt đầu, Rocky ngửi, sau đó chú liếm.
“Mày phải nhai mới được, Totto-chan nói, rồi mày mới biết mày có khỏe hay không chứ.”
Nhưng Rocky không chịu cắn thử. Nó chỉ lấy chân cào vành tai của mình. Totto-chan đưa miếng vỏ cây lại gần miệng chú hơn.
“Nhanh đi, cắn đi nào! Thật là khủng khiếp nếu mày không khỏe.”
Rocky ngập ngừng cắn một tí bên mép vỏ. Rồi nó lại ngửi, nhưng nó không có vẻ gì là không thích cả. Nó chỉ ngáp dài.
“Hoan hô! Rocky mạnh khỏe.”
Ngày hôm sau, mẹ đưa cho Totto-chan 20 xu. Cô bé đi thẳng đến phòng thầy hiệu trưởng và đem theo một miếng vỏ cây nữa.
Ngay lúc thầy hiệu trưởng nhìn thấy miếng vỏ như thể thầy muốn nói “cái gì đây?” Nhưng rồi thầy thấy Totto-chan đem 20 xu trả lại thầy, nắm chặt trong tay, và thầy nhớ lại.
“Nhai đi, Totto-chan nói. Nếu nó đắng, có nghĩa rằng thầy bệnh đấy.”
Thầy hiệu trưởng nhai một tí. Rồi thầy đưa miếng vỏ cây ra và xem xét kỹ lưỡng.
“Nó có vị đắng không? Totto-chan hỏi, tỏ vẻ lo lắng, nhìn vào mặt thầy hiệu trưởng.”“Thầy không nghe có mùi vị gì cả.”
Thầy đưa trả lại Totto-chan miếng vỏ cây và nói “thầy mạnh khỏe, cám ơn.”
“Hoan hô! Thầy hiệu trưởng khỏe. Em vui quá!”
Ngày đó, Totto-chan bảo mọi người đều nhai thử miếng vỏ cây. Không đứa trẻ nào cảm thấy có vị đắng cả. Điều này có nghĩa là tất cả đều mạnh khỏe. Totto-chan cảm thấy vô cùng vui sướng.
Bọn trẻ đứa nào cũng chạy đến thầy hiệu trưởng và báo cáo là chúng mạnh khỏe. Đối với đứa nào cũng vậy, thầy nói “tốt lắm.”
Thầy hiệu trưởng hẳn đã biết điều này từ lâu rồi. Thầy sinh ra và lớn lên ở quận Gumma, trung tâm đất nước, bên cạnh một dòng sông và từ đó, có thể nhìn thấy núi Haruna. Thầy chắc chắn biết rằng thứ vỏ cây ấy không có mùi vị gì cả, ai nhai cũng chừng đó chuyện mà thôi.
Thế nhưng thầy hiệu trưởng nghĩ rằng thật là dễ thương thấy Totto-chan vui mừng khi biết mọi người ai cũng khỏe. Thầy rất vui khi thấy Totto-chan lớn lên thành một người tốt bụng, lo lắng và quan tâm đến mọi người, lo rằng có người nào đó có thể nói vỏ cây có vị đắng.
Totto-chan cũng cố nhét miếng vỏ cây vào miệng con chó hoang đang đi gần trường nữa. Cô bé suýt bị nó cắn, nhưng cô bé vẫn không nản lòng.
“Mày sẽ biết mày có khỏe hay không, cô bé hét vào con chó. Nè, cắn đi! bởi vì nếu mày khỏe, thế mới tốt.”
Cô bé đã cho con chó cô bé không quen biết cắn được tí vỏ cây. Nhảy lò cò xung quanh con chó, cô bé reo mừng “Hoan hô, mày cũng mạnh khỏe!”
Con chó cúi đầu, như thể tỏ lòng cám ơn cô bé, rồi chạy đi.
Đúng y như lời thầy hiệu trưởng đoán anh chàng bán vỏ cây kia không bao giờ thấy xuất hiện ở Jiyugaoka nữa.
Mỗi sáng, trước khi đi học, Totto-chan lấy một miếng vỏ cây quý giá ấy từ trong hộc bàn, bây giờ nó khô cứng và biến dạng như con hải ly, và nhai. Cô bé reo lên khi rời nhà “Mình mạnh khỏe!”
Và may mắn thay, Totto-chan thật sự mạnh khỏe.
Có một điều hấp dẫn xảy ra. Một người đàn ông trẻ ngồi tréo chân trên một tấm chiếu sau một đống gì đó khổng lồ giống như đống vỏ cây. Có năm, sáu người xúm quanh anh ta. Totto-chan quyết định đến đó xem thử, vì nghe anh ta nói “Bây giờ, hãy nhìn kỹ tôi nè, hãy nhìn kỹ tôi nè.” Khi thấy Totto-chan dừng lại, anh ta nói “điều quan trọng nhất của cháu là sức khỏe. Mỗi sáng, khi cháu thức dậy, cháu muốn biết ngày đó cháu khỏe hay không, một miếng vỏ cây này sẽ nói cho cháu biết. Điều mà mỗi sáng cháu đều phải làm là nhai một tí vỏ cây này. Nếu nó có vị đắng, cháu biết ngày đó cháu không khỏe. Nếu không có vị đắng, cháu biết rằng ngày đó cháu khỏe, không có bệnh hoạn gì. Vỏ cây này có thể báo cho cháu biết cháu khỏe hay không mà chỉ có 20 xu thôi! Bác đằng kia có muốn thử một tí không?”
Anh ta đưa một miếng vỏ cây cho một người đàn ông hơi gầy, ông ta rụt rè nhai miếng vỏ bằng mấy chiếc răng cửa. Ông này nghiêng đầu nhẹ và coi thử nó ra sao.
“Nó dường như…hơi đắng…một tí.”
Anh thanh niên chồm dậy và nói lớn: “Thưa bác, bác bị một chứng bệnh nào đó rồi. Bác phải cẩn thận mới được. Thế nhưng đừng lo, bệnh của bác không đến nỗi trầm trọng. Bác nói nó chỉ hơi đắng thôi mà. Bây giờ đến người phụ nữ đầu kia. Nếu cô không ngại, cô có thể thử?”
Một người phụ nữ mang cái túi đi chợ lấy một miếng vỏ lớn và nhai rất mạnh bạo. Cô ta vui vẻ hô lên: “Tại sao nó không đắng tí nào cả.”
“Xin chúc mừng cô.” anh thanh niên nói. “Cô thật sự có sức khỏe tốt,” rồi anh ta cao giọng, nói lớn hơn “chỉ có 20 xu! chỉ có 20 xu! với giá ngần ấy mà quý ông bà có thể biết được mỗi sáng mình có sức khỏe hay không. Bán đúng giá đây!”
Totto-chan cũng muốn thử nhai một tí vỏ cây có màu hơi nâu ấy, nhưng mắc cỡ không dám hỏi. Thay vào đó, cô bé hỏi: “Chú vẫn còn ở đây cho đến khi cháu đi học về chứ?”
“Chắc chắn rồi,” người thanh niên nói, liếc mắt nhìn cô học sinh nhỏ bé.
Totto-chan chạy đi, chiếc cặp sách tung tăng trên lưng. Cô bé không muốn bị trễ vì có một điều cô bé muốn làm trước khi vào học. Cô bé phải hỏi bọn trẻ điều này khi vừa đến lớp mới được.
“Có bạn nào cho mình mượn 20 xu được không?”
Nhưng không ai có 20 xu cả. Một túi kẹo ca ra men dài chỉ có 10 xu thôi, nhiêu đó chưa phải là nhiều, mà thật ra, còn không có đứa nào có nữa mà.
Miyo-chan hỏi: “Để mình hỏi Ba Mẹ mình thử nha?”
Vào thời điểm ấy, một điều thuận tiện nhất là Miyo-chan là con của thầy hiệu trưởng. Nhà của Miyo-chan nối tiếp sau hội trường, do đó dường như là mẹ cô bé cũng sống ở trường luôn vậy.
“Ba mình nói sẽ cho cậu mượn,” Miyo-chan bảo Totto-chan vào giờ ăn trưa, “nhưng Ba muốn biết cậu dùng tiền đó để làm gì.”
Totto-chan đi thẳng đến phòng thầy hiệu trưởng.
“Em cần 20 xu à?”, Thầy hỏi và lấy đôi kính xuống, “nhưng em muốn làm gì với số tiền đó?”
“Em muốn mua miếng vỏ cây có thể báo cho mình biết là mình khỏe mạnh hay đau ốm,” cô bé nhanh chóng trả lời ngay. Thầy hiệu trưởng vô cùng ngạc nhiên.
“Người ta bán cái đó ở đâu?”
“Dạ ở trước nhà ga.” cô bé vội vã đáp.
Thầy hiệu trưởng nói,. “được rồi, hãy mua một miếng nếu em thích. Nhưng thầy cũng muốn thử nữa, có được không?”
Thầy rút cái ví ra khỏi túi áo khoác và lấy ra 20 xu đặt vào lòng bàn tay Totto-chan.
Totto-chan nói, “ồ, cám ơn thầy nhiều lắm! Em sẽ xin tiền Mẹ và gởi trả lại thầy. Mẹ luôn cho em tiền mua sách. Nhưng nếu em muốn mua thứ gì khác, em cần phải xin trước, nhưng sức khỏe là cái mọi người ai cũng cần, do đó, em chắc chắn là mẹ sẽ không phiền đâu.”
Khi tan trường, Totto-chan vội vã đến nhà ga, tay nắm chặt 20 xu. Người thanh niên ấy vẫn còn ở đấy, ca ngợi sản phẩm anh ta bán với những lời ba hoa. Khi anh ta thấy 20 xu trong tay Totto-chan, anh ta mở rộng miệng cười.
“Cô bé ngoan! Ba Mẹ cháu sẽ vui lắm đấy.”
“Thế còn Rocky thì sao?” Totto-chan hỏi.
“Rocky là ai?”, anh thanh niên hỏi khi anh ta nhặt một miếng vỏ cho Totto-chan.
“Đó là con chó của gia đình cháu. Nó là loại chó chăn cừu Đức đó.”
Người thanh niên dừng lại và suy nghĩ một chút, rồi nói: “Một con chó…ừ, chú nghĩ nó cũng có kết quả đối với con chó nữa đấy. Nếu đắng, nó sẽ không thích và điều đó có nghĩa là nó không khỏe.”
Người thanh niên lấy ra miếng vỏ cây rộng khoảng 1 inch và dài khoảng 6 inch.
“Đây là của cháu. Nhai nó mỗi buổi sáng. Nếu nó đắng, cháu bị đau; nếu không đắng, cháu khỏe như vâm đấy!”
Totto-chan về nhà, cẩn thận gói miếng vỏ cây quý giá vào một tờ giấy báo. Điều đầu tiên cô bé làm khi về đến nhà là nhai một tí. Vỏ khô và cứng, nhưng không đắng. Thật ra, nó không có mùi vị gì cả.
“Hoan hô! Mình mạnh khỏe!”
“Tất nhiên là con mạnh khỏe rồi,” Mẹ nói và mỉm cười. “Trời đất ơi, điều gì xảy ra đây?”
Totto-chan giải thích. Mẹ cũng thử cắn một tí vỏ cây nữa.
“Nó không đắng.”
“Như thế là Mẹ mạnh khỏe đó, Mẹ ạ.”
Thế rồi Totto đến chỗ Rocky và đẩy miếng vỏ vào miệng Rocky. Thoạt đầu, Rocky ngửi, sau đó chú liếm.
“Mày phải nhai mới được, Totto-chan nói, rồi mày mới biết mày có khỏe hay không chứ.”
Nhưng Rocky không chịu cắn thử. Nó chỉ lấy chân cào vành tai của mình. Totto-chan đưa miếng vỏ cây lại gần miệng chú hơn.
“Nhanh đi, cắn đi nào! Thật là khủng khiếp nếu mày không khỏe.”
Rocky ngập ngừng cắn một tí bên mép vỏ. Rồi nó lại ngửi, nhưng nó không có vẻ gì là không thích cả. Nó chỉ ngáp dài.
“Hoan hô! Rocky mạnh khỏe.”
Ngày hôm sau, mẹ đưa cho Totto-chan 20 xu. Cô bé đi thẳng đến phòng thầy hiệu trưởng và đem theo một miếng vỏ cây nữa.
Ngay lúc thầy hiệu trưởng nhìn thấy miếng vỏ như thể thầy muốn nói “cái gì đây?” Nhưng rồi thầy thấy Totto-chan đem 20 xu trả lại thầy, nắm chặt trong tay, và thầy nhớ lại.
“Nhai đi, Totto-chan nói. Nếu nó đắng, có nghĩa rằng thầy bệnh đấy.”
Thầy hiệu trưởng nhai một tí. Rồi thầy đưa miếng vỏ cây ra và xem xét kỹ lưỡng.
“Nó có vị đắng không? Totto-chan hỏi, tỏ vẻ lo lắng, nhìn vào mặt thầy hiệu trưởng.”“Thầy không nghe có mùi vị gì cả.”
Thầy đưa trả lại Totto-chan miếng vỏ cây và nói “thầy mạnh khỏe, cám ơn.”
“Hoan hô! Thầy hiệu trưởng khỏe. Em vui quá!”
Ngày đó, Totto-chan bảo mọi người đều nhai thử miếng vỏ cây. Không đứa trẻ nào cảm thấy có vị đắng cả. Điều này có nghĩa là tất cả đều mạnh khỏe. Totto-chan cảm thấy vô cùng vui sướng.
Bọn trẻ đứa nào cũng chạy đến thầy hiệu trưởng và báo cáo là chúng mạnh khỏe. Đối với đứa nào cũng vậy, thầy nói “tốt lắm.”
Thầy hiệu trưởng hẳn đã biết điều này từ lâu rồi. Thầy sinh ra và lớn lên ở quận Gumma, trung tâm đất nước, bên cạnh một dòng sông và từ đó, có thể nhìn thấy núi Haruna. Thầy chắc chắn biết rằng thứ vỏ cây ấy không có mùi vị gì cả, ai nhai cũng chừng đó chuyện mà thôi.
Thế nhưng thầy hiệu trưởng nghĩ rằng thật là dễ thương thấy Totto-chan vui mừng khi biết mọi người ai cũng khỏe. Thầy rất vui khi thấy Totto-chan lớn lên thành một người tốt bụng, lo lắng và quan tâm đến mọi người, lo rằng có người nào đó có thể nói vỏ cây có vị đắng.
Totto-chan cũng cố nhét miếng vỏ cây vào miệng con chó hoang đang đi gần trường nữa. Cô bé suýt bị nó cắn, nhưng cô bé vẫn không nản lòng.
“Mày sẽ biết mày có khỏe hay không, cô bé hét vào con chó. Nè, cắn đi! bởi vì nếu mày khỏe, thế mới tốt.”
Cô bé đã cho con chó cô bé không quen biết cắn được tí vỏ cây. Nhảy lò cò xung quanh con chó, cô bé reo mừng “Hoan hô, mày cũng mạnh khỏe!”
Con chó cúi đầu, như thể tỏ lòng cám ơn cô bé, rồi chạy đi.
Đúng y như lời thầy hiệu trưởng đoán anh chàng bán vỏ cây kia không bao giờ thấy xuất hiện ở Jiyugaoka nữa.
Mỗi sáng, trước khi đi học, Totto-chan lấy một miếng vỏ cây quý giá ấy từ trong hộc bàn, bây giờ nó khô cứng và biến dạng như con hải ly, và nhai. Cô bé reo lên khi rời nhà “Mình mạnh khỏe!”
Và may mắn thay, Totto-chan thật sự mạnh khỏe.