Monday, July 20, 2009

42. NĂM HỌC THỨ HAI TẠI TRƯỜNG TOMOE

Tất cả cây trong sân trường bắt đầu mang trên mình những chiếc lá non mỏng manh, các luống hoa đua nở khoe sắc khắp vườn. Hoa nghệ tây, hoa thủy tiên và hoa bướm lần lượt nghiêng đầu duyên dáng chào các học sinh trường Tomoe, còn uất kim hương thì khoe cuống hoa dài như thể đang vươn mình. Những nụ hoa anh đào rung rinh trong làn gió nhẹ. Tất cả đã sửa soạn và sẵn sàng, chờ đợi một tín hiệu để cùng rộ nở.

Những chú cá đen mắt lồi và một đàn cá vàng đang bơi lội tung tăng vui vẻ trong một cái bồn xi măng nhỏ hình vuông dùng để chứa nước rửa chân bên cạnh hồ bơi.

Không cần phải nói “mùa xuân đến rồi” dành cho mùa này khi mọi cảnh vật trông rạng rỡ, tươi mát và sống động. Không cần một thông báo nào cả. Ai cũng biết mùa xuân đến rồi.

Đúng một năm kể từ buổi sáng Mẹ đưa Totto-chan đến trường lần đầu tiên. Hồi đó, cô bé rất ngạc nhiên khi thấy một chiếc cổng từ đất mọc lên; rất thích thú khi thấy lớp học ở trên các toa tàu, đến nỗi cô bé nhảy cẫng lên, và tin chắc rằng thầy hiệu trưởng Kobayashi là một người bạn của cô bé. Bây giờ, Totto-chan và bạn bè sung sướng trong một địa vị mới của học sinh lớp hai trong khi các em lớp một mới vào nhìn quanh lạ lùng bỡ ngỡ cũng như Totto-chan và bạn bè mình trước đây vậy.

Một năm có nhiều sự kiện quan trọng đối với Totto-chan đã trôi qua và trong thời gian đó, cô bé đã nôn nóng trông mong từng buổi sáng lại đến. Bây giờ, Totto-chan vẫn còn thích những người hát dạo, nhưng cô bé đã học được và biết thích nhiều, rất nhiều những thứ khác nữa trong cuộc sống xung quanh mình. Một cô bé nhỏ bị đuổi học vì đã làm phiền nhiều người đã trở thành một học sinh sáng giá của trường Tomoe.

Một số phụ huynh lo ngại về cách giáo dục ở trường Tomoe. Ba Mẹ Totto-chan cũng đắn đo nhiều lần, liệu quyết định của Ba Mẹ có đúng không khi gởi cô bé đến học tại trường này. Trong những phụ huynh không tin tưởng vào hệ thống giáo dục của thầy Kobayashi và đánh giá một cách hời hợt khi chỉ nhìn bề ngoài theo cảm tính của mình. Có một số quá lo lắng khi để con em mình học ở trường này, thậm chí còn tính đến việc chuyển con em họ đến trường khác. Nhưng chính các em học sinh thì chẳng hề muốn rời trường và khóc. May mắn thay, không có bạn nào trong lớp của Totto-chan bị chuyển đi nơi khác cả. Thế nhưng có một bạn trai ở lớp trên của Totto-chan, khi bị ép phải rời trường, đã phải đầm đìa nước mắt vì cậu bé không nén được nỗi đau của mình, nắm chặt đôi tay đấm thình thịch vào lưng thầy hiệu trưởng, cái vảy do vết lở trên gối vẫn cứ rung lên! Mắt thầy hiệu trưởng cũng đỏ hoe vì thầy đã khóc. Đứa bé đó cuối cùng cũng buộc phải rời trường vì Ba Mẹ cậu bé muốn thế. Khi đi ra, cậu bé ngoái cổ lại nhìn và không ngớt vẫy tay chào.

Tuy nhiên, không có nhiều những trường hợp đáng buồn như thế. Bây giờ, Totto-chan đã là học sinh lớp hai, cô bé hy vọng sẽ đón nhận thêm nhiều niềm vui và bỡ ngỡ thú vị nữa trong từng ngày mới.

Lúc này, chiếc cặp sách của Totto-chan đã quen trên lưng cô bé.