Kỳ nghỉ Tết ngày càng đến gần hơn. Không giống như kỳ nghỉ hè, ở kỳ nghỉ này, học sinh không phải đến trường, mà toàn bộ thời gian nghỉ ở gia đình.
“Mình sẽ về ở với ông mình tại Kyushu trong dịp Tết.” Migita nói với bọn trẻ. Trong khi đó, Tai-chan, đứa bé thích làm những thí nghiệm khoa học, nói “mình sẽ đi với anh mình đến phòng thí nghiệm vật lý,” cậu bé trông cho đến lúc đó lắm. “Ừ, mình sẽ đến thăm bạn.” chúng nó nói với nhau trước lúc chia tay.
Totto-chan đi trượt tuyết với Ba, Mẹ và bạn của Ba là bác Hideo Saito, người chơi đàn xê-lô và là người chỉ huy dàn nhạc. Bác ấy có một ngôi nhà rất đẹp ở vùng núi Shiga . Ba Mẹ thường đến đó ở với bác ấy vào mỗi mùa đông và Totto-chan học trượt tuyết từ khi cô bé còn học ở lớp mầm non.
Bạn có thể ngồi lên xe trượt tuyết do ngựa kéo đi từ trạm đến thẳng khu vực trượt tuyết – đó là một vùng núi chỉ toàn là tuyết trắng. Tuyết phủ bạt ngàn, không có những xe treo hay gì khác, đây đó chỉ còn vài cội cây. Mẹ nói chỉ có một cái quán theo kiểu Nhật và một khách sạn kiểu tây ở đây để phục vụ những du khách. Thế nhưng, thú vị làm sao, có rất nhiều khách nước ngoài đến nơi này.
Với Totto-chan, năm nay khác với năm trước. Nay cô bé đã là học sinh lớp một trường tiểu học, và cô bé cũng biết một ít tiếng Anh. Ba đã dạy cho Totto-chan nói lời ‘cám ơn’ rồi.
Trước đây, những người khách nước ngoài thấy cô bé đứng trên miếng ván trượt giữa bãi tuyết thường luôn nói một câu gì đó, có lẽ là: “Cô bé mới dễ thương làm sao,” hay một điều gì đại loại như vậy, nhưng cô bé không hiểu. Cho đến năm nay, cô bé vẫn chưa thể nào trả lời, nhưng từ nay, cô bé đã cố gắng nghiêng đầu đáp lại “cám ơn.”
Điều này làm cho những người nước ngoài cười nhiều hơn và họ nói gì đó với nhau. Thỉnh thoảng có bà cúi xuống áp má vào má Totto-chan, hay có ông ôm cô bé vào lòng. Totto-chan nghĩ thật là vui khi mình có thể làm bạn với nhiều người tốt như thế chỉ vì biết nói ‘cám ơn.’
Một hôm, có một người đàn ông tốt bụng đến chỗ Totto-chan và ra dấu hiệu như thể nói: “Cháu có muốn ngồi ở phía trước tấm ván trượt của chú không?” Ba cho phép cô bé.
Totto-chan đáp lại “cám ơn.” Người đàn ông để cô bé ngồi xuống, Totto-chan thu chân lại, bên cạnh chân ông trên tấm ván trượt. Thế rồi cả hai cùng trên tấm ván trượt, ông cùng với Totto-chan trượt xuống một cái dốc thoai thoải đẹp nhất và dài nhất ở vùng núi Shiga. Cả hai lướt đi như gió và không khí ào qua tai Totto-chan nghe vi vu như tiếng sáo. Totto-chan ôm chặt hai đầu gối một cách cẩn thận để không ngã về phía trước. Hơi sợ một tí, nhưng thích thú vô cùng. Khi cả hai dừng lại, những người đứng xem vỗ tay. Ra khỏi tấm ván trượt của người đàn ông nọ, Totto-chan cúi đầu nhẹ nhàng hướng về những người đứng xem, rồi nói “cám ơn,” họ càng vỗ tay nhiều hơn.
Sau này, Totto-chan biết ra người đàn ông đó là tên là Schneider. Ông là một tay trượt tuyết nổi tiếng thế giới, chuyên dùng một cặp cây bằng bạc để trượt. Nhưng ngày hôm đó, điều cô bé thích ở người đàn ông này nhất là sau khi trượt xuống dốc, mọi người vỗ tay, ông cúi xuống bên Totto-chan, nắm lấy tay cô bé, nhìn cô bé như thể Totto-chan là một nhân vật quan trọng và nói “cám ơn.” Ông ta không đối xử với Totto-chan như là một đứa trẻ mà giống như đối xử với một người phụ nữ thật sự. Khi ông cúi xuống, Totto-chan biết từ đáy lòng mình, theo bản năng, ông là một người tốt. Và ở phía trên ông, cảnh vật bao phủ tuyết trắng xóa dường như cứ trải dài vô tận.
“Mình sẽ về ở với ông mình tại Kyushu trong dịp Tết.” Migita nói với bọn trẻ. Trong khi đó, Tai-chan, đứa bé thích làm những thí nghiệm khoa học, nói “mình sẽ đi với anh mình đến phòng thí nghiệm vật lý,” cậu bé trông cho đến lúc đó lắm. “Ừ, mình sẽ đến thăm bạn.” chúng nó nói với nhau trước lúc chia tay.
Totto-chan đi trượt tuyết với Ba, Mẹ và bạn của Ba là bác Hideo Saito, người chơi đàn xê-lô và là người chỉ huy dàn nhạc. Bác ấy có một ngôi nhà rất đẹp ở vùng núi Shiga . Ba Mẹ thường đến đó ở với bác ấy vào mỗi mùa đông và Totto-chan học trượt tuyết từ khi cô bé còn học ở lớp mầm non.
Bạn có thể ngồi lên xe trượt tuyết do ngựa kéo đi từ trạm đến thẳng khu vực trượt tuyết – đó là một vùng núi chỉ toàn là tuyết trắng. Tuyết phủ bạt ngàn, không có những xe treo hay gì khác, đây đó chỉ còn vài cội cây. Mẹ nói chỉ có một cái quán theo kiểu Nhật và một khách sạn kiểu tây ở đây để phục vụ những du khách. Thế nhưng, thú vị làm sao, có rất nhiều khách nước ngoài đến nơi này.
Với Totto-chan, năm nay khác với năm trước. Nay cô bé đã là học sinh lớp một trường tiểu học, và cô bé cũng biết một ít tiếng Anh. Ba đã dạy cho Totto-chan nói lời ‘cám ơn’ rồi.
Trước đây, những người khách nước ngoài thấy cô bé đứng trên miếng ván trượt giữa bãi tuyết thường luôn nói một câu gì đó, có lẽ là: “Cô bé mới dễ thương làm sao,” hay một điều gì đại loại như vậy, nhưng cô bé không hiểu. Cho đến năm nay, cô bé vẫn chưa thể nào trả lời, nhưng từ nay, cô bé đã cố gắng nghiêng đầu đáp lại “cám ơn.”
Điều này làm cho những người nước ngoài cười nhiều hơn và họ nói gì đó với nhau. Thỉnh thoảng có bà cúi xuống áp má vào má Totto-chan, hay có ông ôm cô bé vào lòng. Totto-chan nghĩ thật là vui khi mình có thể làm bạn với nhiều người tốt như thế chỉ vì biết nói ‘cám ơn.’
Một hôm, có một người đàn ông tốt bụng đến chỗ Totto-chan và ra dấu hiệu như thể nói: “Cháu có muốn ngồi ở phía trước tấm ván trượt của chú không?” Ba cho phép cô bé.
Totto-chan đáp lại “cám ơn.” Người đàn ông để cô bé ngồi xuống, Totto-chan thu chân lại, bên cạnh chân ông trên tấm ván trượt. Thế rồi cả hai cùng trên tấm ván trượt, ông cùng với Totto-chan trượt xuống một cái dốc thoai thoải đẹp nhất và dài nhất ở vùng núi Shiga. Cả hai lướt đi như gió và không khí ào qua tai Totto-chan nghe vi vu như tiếng sáo. Totto-chan ôm chặt hai đầu gối một cách cẩn thận để không ngã về phía trước. Hơi sợ một tí, nhưng thích thú vô cùng. Khi cả hai dừng lại, những người đứng xem vỗ tay. Ra khỏi tấm ván trượt của người đàn ông nọ, Totto-chan cúi đầu nhẹ nhàng hướng về những người đứng xem, rồi nói “cám ơn,” họ càng vỗ tay nhiều hơn.
Sau này, Totto-chan biết ra người đàn ông đó là tên là Schneider. Ông là một tay trượt tuyết nổi tiếng thế giới, chuyên dùng một cặp cây bằng bạc để trượt. Nhưng ngày hôm đó, điều cô bé thích ở người đàn ông này nhất là sau khi trượt xuống dốc, mọi người vỗ tay, ông cúi xuống bên Totto-chan, nắm lấy tay cô bé, nhìn cô bé như thể Totto-chan là một nhân vật quan trọng và nói “cám ơn.” Ông ta không đối xử với Totto-chan như là một đứa trẻ mà giống như đối xử với một người phụ nữ thật sự. Khi ông cúi xuống, Totto-chan biết từ đáy lòng mình, theo bản năng, ông là một người tốt. Và ở phía trên ông, cảnh vật bao phủ tuyết trắng xóa dường như cứ trải dài vô tận.