Vào thời điểm ấy, Totto-chan có hai ước muốn lớn nhất. Một là mặc quần thể thao buộc túm, và một mơ ước nữa là thắt bím tóc đuôi sam. Khi ngồi trên tàu, nhìn những chị học sinh lớp lớn hơn với những bím tóc dài, cô bé quyết định mình cũng sẽ để tóc như vậy. Trong khi những đứa trẻ trong lớp cô bé để tóc ngắn, mái trước cắt ngang trán, Totto-chan để tóc dài hơn. Cô bé rẽ mái tóc một bên và cột bằng một sợi ruy băng. Mẹ thích cô bé để tóc theo kiểu đó và Totto-chan muốn tóc mình nhanh dài để cô bé có thể thắt bím.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, Totto-chan nói với Mẹ thắt cho cô bé hai bím tóc nho nhỏ. Cuối bím tóc có cột một dây cao su và sau đó buộc một dây ruy băng nhỏ, nó làm cho cô bé trông giống như một học sinh lớp lớn hơn. Khi Totto-chan soi mình trước gương, cô bé mới thấy hai bím tóc của mình mỏng và ngắn, trông giống cái đuôi heo chứ chẳng giống cái bím tóc của mấy chị trên tàu chút nào. Vậy mà cô bé cũng chạy đến chỗ Rocky và nắm lấy hai bím tóc giơ lên cho nó xem một cách tự hào lắm. Rocky nháy mắt một hai cái gì đó.
“Tao muốn tao cũng có thể tết bím bộ lông của mày nữa đó.” cô bé nói.
Khi lên tàu rồi, Totto-chan cố giữ cho cái đầu mình không cựa quậy vì sợ hai bím tóc bị sổ ra. Cô bé nghĩ “nó mới đẹp làm sao ấy.” Nếu ai đó trên tàu để ý, chắc thế nào cũng nói: “Hai bím tóc dễ thương quá!” Nhưng chẳng có ai nói gì cả. Tuy nhiên, khi cô bé vừa đến trường, các bạn Miyo-chan, Sakko-chan và Keiko Aoki đều đã có mặt trong lớp rồi. Chúng nó đồng thanh reo lên: “Ô, tóc đuôi sam.” Cô bé cảm thấy hài lòng vô cùng, mặc cho tụi nó cảm nhận thế nào đó cũng được.
Dường như không đứa con trai nào để ý đến cả. Cuối cùng, sau bữa ăn trưa, một đứa con trai cùng lớp với cô bé, tên là Oe, lớn tiếng nói: “Ô, Totto-chan có kiểu tóc mới.”
Totto-chan rất vui vì ít ra cũng có một đứa con trai để ý đến, cô bé nói với giọng đầy tự hào: “Tóc đuôi sam đó!”
Thế rồi cậu bé đến gần, hai tay nắm lấy mấy bím tóc, rồi nói: “Tớ mệt quá, tớ nghĩ là tớ sẽ nắm lấy nó một lát. Được, nó đẹp hơn mấy quai nắm tay trên tàu nhiều!” nhưng cậu bé Oe nghịch ngợm và gây phiền phức bấy nhiêu chưa hết đâu.
Oe to gấp đôi cô bé Totto-chan ốm nhom này. Thật ra, cậu bé là đứa mập nhất và lớn nhất lớp mà. Do đó, khi Oe kéo mấy bím tóc của Totto-chan, cô bé lảo đảo người rồi té nhào xuống đất. Gọi bím tóc cô bé là quai nắm tay trên tàu đã là xúc phạm lắm rồi, đừng nói đến việc là kéo lê trên đất. Thế nhưng Oe đã túm lấy mấy bím tóc mà kéo cô bé đứng dậy và nói ‘hò dô ta, dô ta; hò dô ta, dô ta’ nữa chứ, như thể là đang chơi kéo co trong ngày hội thể thao vậy, Totto-chan bật khóc.
Đối với Totto-chan, thắt bím tóc là một biểu tượng của một cô gái lớn. Vì vậy, với bím tóc, Totto-chan cũng muốn mọi người phải lịch sự hơn với cô bé. Vừa khóc, cô bé vừa chạy đến văn phòng thầy hiệu trưởng. Khi nghe tiếng cô bé gõ cửa cùng với trong tiếng nức nở, thầy mở cửa và như thường lệ, Thầy cúi xuống ngang tầm mặt của bọn trẻ.
“Điều gì xảy ra thế?” Thầy hỏi.
Sau khi kiểm tra mấy bím tóc của mình có còn nguyên vẹn không, cô bé nói: “Oe đã kéo mấy bím tóc này, còn nói ‘dô ta, hò dô ta’ nữa chứ.”
Thầy hiệu trưởng nhìn đầu tóc cô bé. Ngược với khuôn mặt đầm đìa nước mắt, mấy bím tóc nhỏ của cô bé trông như thể đang nhảy múa vui vẻ. Thầy ngồi xuống và bảo Totto-chan cũng ngồi xuống, đối diện với thầy. Như thường lệ, Thầy không để tâm đến mấy chiếc răng rụng, cười toe toét.
Thầy bảo, “Đừng khóc nữa, tóc em trông dễ thương lắm.”
“Thầy có thích không?” Cô bé hỏi, hơi mắc cỡ, ngẩng khuôn mặt còn vằn vện nước mắt nhìn thầy.
“Thích lắm!” Thầy nói.
Totto-chan không khóc nữa. Cô bé bước ra khỏi ghế và nói: “Em sẽ không khóc nữa cho dù Oe có nói “dô ta hò dô ta.”
Thầy hiệu trưởng gật đầu đồng ý với một nụ cười. Totto-chan cũng mỉm cười lại. Khuôn mặt cô bé khi mỉm cười mới phù hợp với mấy bím tóc ấy. Cúi đầu chào thầy hiệu trưởng, cô bé ù chạy lại và bắt đầu chơi với mấy đứa bạn khác.
Totto-chan hầu như đã quên đi chuyện cô bé khóc khi thấy Oe đang đứng trước mặt mình, đưa tay gãi đầu. Cậu bé nói lớn với giọng đều đều.
“Mình xin lỗi vì đã kéo bím tóc cậu, Mình bị thầy hiệu trưởng rầy rồi. Thầy nói chúng ta phải tử tế với con gái. Thầy bảo phải lịch sự và chăm sóc con gái nữa.”
Totto-chan có phần ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, Totto-chan chưa từng nghe ai nói phải tử tế với con gái cả. Con trai luôn được coi là quan trọng. Cô bé biết trong nhiều gia đình đông con, con trai luôn được phục vụ ăn uống trước, trong bữa ăn chính cũng như bữa ăn phụ. Khi con gái muốn nói điều gì, mẹ chúng bảo: “Con gái nhỏ chỉ nên nghe chứ không nên nói.”
Mặc dù như thế, thầy hiệu trưởng bảo Oe là con gái cần được chăm sóc. Điều này có vẻ lạ đối với Totto-chan. Và khi ấy, cô bé nghĩ điều này nghe thú vị làm sao. Thật thú vị khi được chăm sóc.
Còn đối với Oe, đây là một cú sốc. Tưởng tượng xem, bị nhắc nhở là phải lịch sự và tử tế với con gái! Hơn nữa, đây là lần đầu cũng là lần cuối ở trường Tomoe, cậu bé bị thầy hiệu trưởng rầy và Oe không bao giờ quên được ngày ấy.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, Totto-chan nói với Mẹ thắt cho cô bé hai bím tóc nho nhỏ. Cuối bím tóc có cột một dây cao su và sau đó buộc một dây ruy băng nhỏ, nó làm cho cô bé trông giống như một học sinh lớp lớn hơn. Khi Totto-chan soi mình trước gương, cô bé mới thấy hai bím tóc của mình mỏng và ngắn, trông giống cái đuôi heo chứ chẳng giống cái bím tóc của mấy chị trên tàu chút nào. Vậy mà cô bé cũng chạy đến chỗ Rocky và nắm lấy hai bím tóc giơ lên cho nó xem một cách tự hào lắm. Rocky nháy mắt một hai cái gì đó.
“Tao muốn tao cũng có thể tết bím bộ lông của mày nữa đó.” cô bé nói.
Khi lên tàu rồi, Totto-chan cố giữ cho cái đầu mình không cựa quậy vì sợ hai bím tóc bị sổ ra. Cô bé nghĩ “nó mới đẹp làm sao ấy.” Nếu ai đó trên tàu để ý, chắc thế nào cũng nói: “Hai bím tóc dễ thương quá!” Nhưng chẳng có ai nói gì cả. Tuy nhiên, khi cô bé vừa đến trường, các bạn Miyo-chan, Sakko-chan và Keiko Aoki đều đã có mặt trong lớp rồi. Chúng nó đồng thanh reo lên: “Ô, tóc đuôi sam.” Cô bé cảm thấy hài lòng vô cùng, mặc cho tụi nó cảm nhận thế nào đó cũng được.
Dường như không đứa con trai nào để ý đến cả. Cuối cùng, sau bữa ăn trưa, một đứa con trai cùng lớp với cô bé, tên là Oe, lớn tiếng nói: “Ô, Totto-chan có kiểu tóc mới.”
Totto-chan rất vui vì ít ra cũng có một đứa con trai để ý đến, cô bé nói với giọng đầy tự hào: “Tóc đuôi sam đó!”
Thế rồi cậu bé đến gần, hai tay nắm lấy mấy bím tóc, rồi nói: “Tớ mệt quá, tớ nghĩ là tớ sẽ nắm lấy nó một lát. Được, nó đẹp hơn mấy quai nắm tay trên tàu nhiều!” nhưng cậu bé Oe nghịch ngợm và gây phiền phức bấy nhiêu chưa hết đâu.
Oe to gấp đôi cô bé Totto-chan ốm nhom này. Thật ra, cậu bé là đứa mập nhất và lớn nhất lớp mà. Do đó, khi Oe kéo mấy bím tóc của Totto-chan, cô bé lảo đảo người rồi té nhào xuống đất. Gọi bím tóc cô bé là quai nắm tay trên tàu đã là xúc phạm lắm rồi, đừng nói đến việc là kéo lê trên đất. Thế nhưng Oe đã túm lấy mấy bím tóc mà kéo cô bé đứng dậy và nói ‘hò dô ta, dô ta; hò dô ta, dô ta’ nữa chứ, như thể là đang chơi kéo co trong ngày hội thể thao vậy, Totto-chan bật khóc.
Đối với Totto-chan, thắt bím tóc là một biểu tượng của một cô gái lớn. Vì vậy, với bím tóc, Totto-chan cũng muốn mọi người phải lịch sự hơn với cô bé. Vừa khóc, cô bé vừa chạy đến văn phòng thầy hiệu trưởng. Khi nghe tiếng cô bé gõ cửa cùng với trong tiếng nức nở, thầy mở cửa và như thường lệ, Thầy cúi xuống ngang tầm mặt của bọn trẻ.
“Điều gì xảy ra thế?” Thầy hỏi.
Sau khi kiểm tra mấy bím tóc của mình có còn nguyên vẹn không, cô bé nói: “Oe đã kéo mấy bím tóc này, còn nói ‘dô ta, hò dô ta’ nữa chứ.”
Thầy hiệu trưởng nhìn đầu tóc cô bé. Ngược với khuôn mặt đầm đìa nước mắt, mấy bím tóc nhỏ của cô bé trông như thể đang nhảy múa vui vẻ. Thầy ngồi xuống và bảo Totto-chan cũng ngồi xuống, đối diện với thầy. Như thường lệ, Thầy không để tâm đến mấy chiếc răng rụng, cười toe toét.
Thầy bảo, “Đừng khóc nữa, tóc em trông dễ thương lắm.”
“Thầy có thích không?” Cô bé hỏi, hơi mắc cỡ, ngẩng khuôn mặt còn vằn vện nước mắt nhìn thầy.
“Thích lắm!” Thầy nói.
Totto-chan không khóc nữa. Cô bé bước ra khỏi ghế và nói: “Em sẽ không khóc nữa cho dù Oe có nói “dô ta hò dô ta.”
Thầy hiệu trưởng gật đầu đồng ý với một nụ cười. Totto-chan cũng mỉm cười lại. Khuôn mặt cô bé khi mỉm cười mới phù hợp với mấy bím tóc ấy. Cúi đầu chào thầy hiệu trưởng, cô bé ù chạy lại và bắt đầu chơi với mấy đứa bạn khác.
Totto-chan hầu như đã quên đi chuyện cô bé khóc khi thấy Oe đang đứng trước mặt mình, đưa tay gãi đầu. Cậu bé nói lớn với giọng đều đều.
“Mình xin lỗi vì đã kéo bím tóc cậu, Mình bị thầy hiệu trưởng rầy rồi. Thầy nói chúng ta phải tử tế với con gái. Thầy bảo phải lịch sự và chăm sóc con gái nữa.”
Totto-chan có phần ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, Totto-chan chưa từng nghe ai nói phải tử tế với con gái cả. Con trai luôn được coi là quan trọng. Cô bé biết trong nhiều gia đình đông con, con trai luôn được phục vụ ăn uống trước, trong bữa ăn chính cũng như bữa ăn phụ. Khi con gái muốn nói điều gì, mẹ chúng bảo: “Con gái nhỏ chỉ nên nghe chứ không nên nói.”
Mặc dù như thế, thầy hiệu trưởng bảo Oe là con gái cần được chăm sóc. Điều này có vẻ lạ đối với Totto-chan. Và khi ấy, cô bé nghĩ điều này nghe thú vị làm sao. Thật thú vị khi được chăm sóc.
Còn đối với Oe, đây là một cú sốc. Tưởng tượng xem, bị nhắc nhở là phải lịch sự và tử tế với con gái! Hơn nữa, đây là lần đầu cũng là lần cuối ở trường Tomoe, cậu bé bị thầy hiệu trưởng rầy và Oe không bao giờ quên được ngày ấy.