Trên đường đi đến nhà ga hay từ nhà ga về, Totto-chan thường đi qua một căn nhà có mấy người Hàn quốc sống ở đó. Tất nhiên Totto-chan không biết họ là người Hàn quốc. Một điều duy nhất Totto-chan biết về họ là trong số những người này, có một người phụ nữ, rẽ tóc xuống lưng chừng rồi cuốn ngược lên thành một búi, người hơi mập mang đôi giày cao su có mũi nhọn ở phía trước giống như một chiếc thuyền nhỏ. Bà ta mặc chiếc váy dài với dải ruy băng buộc vào một cái nơ lớn ở phía trước chiếc áo ngắn, và dường như lúc nào cũng thấy bà đang tìm kiếm cậu con trai. Bà gọi hoài “MaSOW chaan!.” Bà luôn gọi tên cậu bé như thế. Nhưng thay vì phát âm là ‘Ma-sa-o-chan’ như người ta thường phát âm, bà nhấn mạnh vần thứ hai và kéo dài từ ‘chan’ với một giọng rất cao - một cái giọng mà Totto-chan nghe có nét gì buồn buồn làm sao ấy.
Căn nhà ở trên một con đường đất cao ngay bên đường tàu ở Oimachi. Totto-chan cũng biết Masao-chan nữa. Đó là cậu bé lớn hơn Totto-chan một tí, có lẽ cậu bé học lớp hai, nhưng Totto-chan không biết cậu bé học trường nào. Cậu bé có đầu tóc bù xù và đi đâu cũng dắt theo một con chó. Một hôm, trên đường đi học về, khi Totto-chan vừa bước qua khỏi con đường đất, Masao-chan đứng trên đầu đường, hai chân dang ra, tay chống nạnh, có vẻ rất kiêu ngạo.
“Cái dân Hàn quốc,” cậu bé quát Totto-chan.
Giọng cậu bé vừa thô bạo vừa đáng ghét. Totto-chan cảm thấy sợ. Totto-chan có làm gì cậu ta đâu. Thậm chí cô bé cũng không nói với Masao-chan điều gì mà. Totto-chan giật mình khi cậu bé quát tháo mình với giọng hằn học như thế.
Khi về đến nhà, cô bé kể cho mẹ nghe về chuyện ấy. Cô bé nói: “Masao-chan gọi con là cái dân Hàn quốc.” Mẹ lấy tay bịt miệng cô bé lại và Totto-chan thấy trong mắt mẹ, nước mắt trào ra. Totto-chan cảm thấy vô cùng bối rối, nghĩ rằng phải có một điều gì tồi tệ lắm đây. Mẹ không ngừng lau nước mắt và chóp mũi mẹ trở nên đỏ hoe. “Một đứa bé tội nghiệp,” Mẹ nói. “Chắc mọi người thường gọi cậu bé là ‘cái dân Hàn quốc!,’ ‘cái dân Hàn quốc!,’ nên cậu bé nghĩ đó là một từ thô tục. Có lẽ cậu bé còn quá nhỏ và không hiểu từ đó có nghĩa là gì. Có thể Masao-chan nghĩ từ này cũng có nghĩa như từ ‘baka’ mà mọi người thường dùng khi muốn nói ‘đồ ngu.’ Có thể nhiều người vẫn thường nói Masao-chan là ‘cái dân Hàn quốc’ nên khi muốn nói một cái gì thô tháo với người khác, cậu bé gọi con là ‘cái dân Hàn quốc.’ Tại sao người ta lại độc ác thế?”
Lau khô nước mắt, Mẹ bảo Totto-chan với một giọng chậm rãi: “Con là người Nhật và Masao-chan đến từ một nước khác gọi là Hàn quốc. Thế nhưng cậu bé ấy là một đứa trẻ, cũng như con. Như vậy, này Totto-chan, con cưng ạ, đừng bao giờ nghĩ có sự khác nhau giữa những con người. Đừng nghĩ rằng “người kia là người Nhật, hay người này là người Hàn quốc.” Hãy tử tế đối với Masao-chan. Thật là tồi tệ nếu người ta nghĩ rằng người khác không tốt chỉ vì họ là người Hàn quốc.”
Đó là những điều hơi khó và Totto-chan không sao hiểu được, nhưng những gì cô bé có thể hiểu được là, Masao-chan là một cậu bé mà người ta có thể dùng những lời xấu xa để nói với cậu bé ấy mà không có một lý do nào cả. Cô bé nghĩ có lẽ đó chính là lý do tại sao mẹ cậu bé luôn lo lắng tìm kiếm con mình. Do đó, sáng hôm sau, khi đi qua con đường đất và nghe tiếng mẹ của Masao-chan gọi lớn ‘MaSOW chaan,’ cô bé tự nhủ, không biết cậu bé ở đâu nhỉ. Totto-chan quyết định, mặc dù cô bé không phải là người Hàn quốc, nếu Masao-chan gọi mình như thế nữa, cô bé sẽ nói “tất cả chúng ta đều là trẻ con cả, tất cả chúng ta đều như nhau” và Totto-chan đã cố gắng kết bạn với cậu bé.
Giọng mẹ Masao-chan hàm chứa sự tức giận và lo lắng, có cái chất riêng của nó như muốn nán lại trong không trung lâu hơn cho đến khi bị át đi trong tiếng hụ của đoàn tàu đang vào ga.
- MaSOW-chaan!
Nếu ai đó nghe được cái buồn thảm như muốn khóc trong tiếng gọi ấy, sẽ không bao giờ quên được.
Căn nhà ở trên một con đường đất cao ngay bên đường tàu ở Oimachi. Totto-chan cũng biết Masao-chan nữa. Đó là cậu bé lớn hơn Totto-chan một tí, có lẽ cậu bé học lớp hai, nhưng Totto-chan không biết cậu bé học trường nào. Cậu bé có đầu tóc bù xù và đi đâu cũng dắt theo một con chó. Một hôm, trên đường đi học về, khi Totto-chan vừa bước qua khỏi con đường đất, Masao-chan đứng trên đầu đường, hai chân dang ra, tay chống nạnh, có vẻ rất kiêu ngạo.
“Cái dân Hàn quốc,” cậu bé quát Totto-chan.
Giọng cậu bé vừa thô bạo vừa đáng ghét. Totto-chan cảm thấy sợ. Totto-chan có làm gì cậu ta đâu. Thậm chí cô bé cũng không nói với Masao-chan điều gì mà. Totto-chan giật mình khi cậu bé quát tháo mình với giọng hằn học như thế.
Khi về đến nhà, cô bé kể cho mẹ nghe về chuyện ấy. Cô bé nói: “Masao-chan gọi con là cái dân Hàn quốc.” Mẹ lấy tay bịt miệng cô bé lại và Totto-chan thấy trong mắt mẹ, nước mắt trào ra. Totto-chan cảm thấy vô cùng bối rối, nghĩ rằng phải có một điều gì tồi tệ lắm đây. Mẹ không ngừng lau nước mắt và chóp mũi mẹ trở nên đỏ hoe. “Một đứa bé tội nghiệp,” Mẹ nói. “Chắc mọi người thường gọi cậu bé là ‘cái dân Hàn quốc!,’ ‘cái dân Hàn quốc!,’ nên cậu bé nghĩ đó là một từ thô tục. Có lẽ cậu bé còn quá nhỏ và không hiểu từ đó có nghĩa là gì. Có thể Masao-chan nghĩ từ này cũng có nghĩa như từ ‘baka’ mà mọi người thường dùng khi muốn nói ‘đồ ngu.’ Có thể nhiều người vẫn thường nói Masao-chan là ‘cái dân Hàn quốc’ nên khi muốn nói một cái gì thô tháo với người khác, cậu bé gọi con là ‘cái dân Hàn quốc.’ Tại sao người ta lại độc ác thế?”
Lau khô nước mắt, Mẹ bảo Totto-chan với một giọng chậm rãi: “Con là người Nhật và Masao-chan đến từ một nước khác gọi là Hàn quốc. Thế nhưng cậu bé ấy là một đứa trẻ, cũng như con. Như vậy, này Totto-chan, con cưng ạ, đừng bao giờ nghĩ có sự khác nhau giữa những con người. Đừng nghĩ rằng “người kia là người Nhật, hay người này là người Hàn quốc.” Hãy tử tế đối với Masao-chan. Thật là tồi tệ nếu người ta nghĩ rằng người khác không tốt chỉ vì họ là người Hàn quốc.”
Đó là những điều hơi khó và Totto-chan không sao hiểu được, nhưng những gì cô bé có thể hiểu được là, Masao-chan là một cậu bé mà người ta có thể dùng những lời xấu xa để nói với cậu bé ấy mà không có một lý do nào cả. Cô bé nghĩ có lẽ đó chính là lý do tại sao mẹ cậu bé luôn lo lắng tìm kiếm con mình. Do đó, sáng hôm sau, khi đi qua con đường đất và nghe tiếng mẹ của Masao-chan gọi lớn ‘MaSOW chaan,’ cô bé tự nhủ, không biết cậu bé ở đâu nhỉ. Totto-chan quyết định, mặc dù cô bé không phải là người Hàn quốc, nếu Masao-chan gọi mình như thế nữa, cô bé sẽ nói “tất cả chúng ta đều là trẻ con cả, tất cả chúng ta đều như nhau” và Totto-chan đã cố gắng kết bạn với cậu bé.
Giọng mẹ Masao-chan hàm chứa sự tức giận và lo lắng, có cái chất riêng của nó như muốn nán lại trong không trung lâu hơn cho đến khi bị át đi trong tiếng hụ của đoàn tàu đang vào ga.
- MaSOW-chaan!
Nếu ai đó nghe được cái buồn thảm như muốn khóc trong tiếng gọi ấy, sẽ không bao giờ quên được.