Sunday, July 12, 2009

35. NÓI CHUYỆN BẰNG ĐÔI BÀN TAY

Một buổi chiều nọ, gần cổng soát vé ở nhà ga Jiyugaoka, có hai đứa con trai và một đứa con gái nhỉnh hơn Totto-chan một tí đang đứng với nhau. Mới nhìn, chúng nó có vẻ như đang chơi ‘tù tì búa, giấy, kéo.’ Thế nhưng cô bé thấy chúng nó ra dấu bằng tay nhiều hơn thường lệ. Nhìn mới vui mắt làm sao! Totto-chan tiến lại gần chúng hơn để nhìn cho rõ. Chúng nó dường như đang trò chuyện với nhau mà không phát ra một âm thanh nào. Một đứa dùng tay làm nhiều dấu hiệu khác nhau và đứa kia nhìn, rồi ngay lập tức, nó cũng làm nhiều dấu hiệu khác. Đứa thứ ba chỉ làm vài dấu hiệu. Thế rồi cả ba cùng phá lên cười nhưng không gây ồn ào lắm. Chúng nó trông có vẻ rất vui với nhau. Sau khi nhìn chúng nó một hồi, Totto-chan đi đến kết luận là chúng nó nói chuyện với nhau bằng tay.

“Mình cũng muốn nói chuyện bằng tay,” cô bé ghen tỵ nghĩ vậy. Totto-chan muốn đến và nhập cuộc với bọn chúng, nhưng không biết bằng cách ra dấu tay như thế nào để có thể hỏi chúng. Hơn nữa, chúng nó không phải là học sinh trường Tomoe, nên điều ấy có thể là mất lịch sự. Thế là Totto-chan chỉ đến xem cho đến khi chúng nó xuống sân ga Toyoko.

“Một ngày nào đó, mình sẽ học cách nói chuyện với mọi người bằng tay,” cô bé quyết định.

Totto-chan chưa hề biết gì về những người điếc, hay những đứa trẻ học trường câm điếc ở Oimachi, gần ga cuối cùng mà chuyến tàu cô đi đến trường mỗi ngày sẽ dừng lại.

Totto-chan chợt nghĩ có cái gì đó hơi dễ thương trong cách những đứa trẻ này diễn đạt khi đứa này nhìn vào ngón tay của đứa kia với ánh mắt sáng lên, và cô bé muốn một ngày nào đó, cô bé sẽ làm bạn với chúng.