Lần đầu tiên trong cuộc đời, Totto-chan nhặt được tiền. Điều này xảy ra khi cô bé trên chuyến tàu từ trường trở về nhà. Cô bé lên chuyến tàu Oimachi tại ga Jiyugaoka. Trước khi tàu chạy đến ga kế tiếp, ga Midorigaoka, có một cái cua ngặt, tàu luôn bị nghiêng lại và phát ra tiếng cọt kẹt. Totto-chan thường trụ vững hai chân để khỏi bị ngã ọp xuống. Cô bé luôn đứng cạnh cửa bên phải của đoàn tàu, quay mặt về hướng đoàn tàu đang đi tới. Totto-chan đứng đó vì sân ga cô bé xuống nằm ở bên tay phải và cửa này là nơi gần lối đi ra nhất.
Một hôm nọ, tàu vẫn nghiêng lại và kêu lên tiếng cọt kẹt như thường lệ khi chạy qua khúc cua ngặt, Totto-chan thấy có cái gì đó giống như tiền nằm bên cạnh chân mình. Trước đây, có lần cô bé cũng nhặt một thứ tương tự như vậy, cô bé tưởng là tiền nhưng không phải mà là hột nút. Do đó, cô bé nghĩ lần này cần phải nhìn kỹ mới được. Khi đoàn tàu đã chạy thẳng trở lại, cô bé cúi xuống nhìn cẩn thận. Đúng là tiền rồi, một đồng cắc 5 xu. Totto-chan nghĩ chắc có lẽ đó là tiền của một người nào đó đánh rơi và nó lăn lại chỗ cô bé đứng lúc đoàn tàu nghiêng khi chạy qua cái chỗ đường cong kia. Thế nhưng không thấy có người nào đứng gần cô bé cả.
Cô bé tự hỏi, làm gì bây giờ? Ngay lúc đó, Totto-chan nhớ lại, người ta nói rằng, khi nhặt được tiền, mình nên nộp cho cảnh sát. Nhưng không có cảnh sát trên tàu, có đúng không?
Ngay sau đó, gian phòng của người soát vé mở và người soát vé bước vào khoang tàu nơi Totto-chan đang đứng. Totto-chan đưa chân phải giẫm đè lên đồng bạc 5 xu, một hành động mà chính cô bé cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy. Người soát vé quen với cô bé và mỉm cười chào, nhưng cô bé không thể nào nở được nụ cười đáp lại một cách thật lòng, vì Totto-chan cảm thấy tội lỗi về cái đang nằm dưới lòng bàn chân phải của mình. Cô bé gượng cười nhạt. Vừa lúc đó, tàu dừng lại ở Ookayama, ga ngay trước ga cô bé sẽ xuống. Một số người khá đông lên tàu, họ chen lấn xô đẩy Totto-chan. Cô bé không có ý định di chuyển bàn chân phải và liều lĩnh đứng yên ở đấy. Trong khi làm như vậy, cô bé nảy ra một ý định. Sau khi xuống tàu, Totto-chan sẽ đem đồng tiền này nộp cho cảnh sát. Thế nhưng một ý nghĩ khác lại đến trong đầu. Nếu có một người lớn nào đó thấy Totto-chan nhặt đồng tiền ở dưới bàn chân mình, họ có thể tưởng cô bé lấy trộm! Vào thời ấy, người ta có thể mua một gói kẹo ca ra men hay một thanh sô cô la với đồng bạc 5 xu. Số tiền này không đáng kể với người lớn, thế nhưng với Totto-chan, đây là số tiền lớn mà cô bé quan tâm. Do đó, Totto-chan rất lo lắng.
Cô bé tự nói một mình, mình sẽ nói nho nhỏ rằng, “Đây rồi, ồ, tôi đánh rơi tiền, tôi lại nhặt nó lên mới được.” Thế rồi mọi người tin chắc đó là tiền của mình.
Thế nhưng ngay lập tức, một vấn đề khác nảy ra trong đầu cô bé. “Nếu mình nói như vậy mà có người nào đó nói ‘không, tiền này của tôi’ thì mình sẽ làm gì đây?”
Sau khi cân nhắc nhiều ý kiến, cuối cùng cô bé quyết định, tốt nhất là khi tàu gần đến ga cô bé xuống, cô bé cúi xuống giả bộ như cột lại dây giày và lặng lẽ nhặt đồng bạc lên. Cô bé làm thế và mọi chuyện đều ổn. Khi Totto-chan bước xuống ga, ướt đẫm mồ hôi và tay giữ kỹ đồng bạc 5 xu, cô bé cảm thấy mệt lả người. Trạm cảnh sát ở xa nơi đây quá. Nếu Totto-chan đến đó để nộp đồng bạc này, cô bé sẽ về nhà trễ và như vậy mẹ sẽ lo lắng. Cô bé cố suy nghĩ khi lê những bước nặng nề xuống cầu thang và đây là điều cô bé quyết định làm.
“Mình sẽ cất giấu nó vào một chỗ bí mật và để ngày mai mình sẽ đem nó đến trường và hỏi ý kiến mọi người. Dù sao đi nữa mình phải đưa đồng bạc này cho họ xem vì có ai đã từng nhặt được tiền đâu.”
Totto-chan phân vân không biết nên giấu đồng bạc ở nơi nào. Nếu cô bé đem về nhà, mẹ sẽ biết và hỏi. Do đó, mình phải giấu ở một nơi nào đó thôi.
Cô bé chui vào một bụi cây gần nhà ga. Không ai thấy cô bé chui vào đó, và hầu như cũng không có ai chui vào đó làm gì, như vậy nơi ấy có vẻ an toàn nhất. Cô bé lấy cây que đào một cái lỗ nhỏ xíu, để đồng bạc 5 xu quý giá vào đó, rồi lấp đất lại. Totto-chan thấy một hòn sỏi có dạng lạ lạ, cô bé nhặt và đặt nó lên chỗ đó để làm dấu. Thế rồi, Totto-chan tức tốc chạy ngay về nhà.
Hầu như đêm nào cũng vậy, Totto-chan luôn miệng kể về những chuyện xảy ra ở trường, cho đến khi mẹ nói: “Thôi, đến giờ ngủ rồi” thì cô bé mới chịu im. Thế mà đêm hôm ấy, cô bé không nói gì nhiều và đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, Totto-chan thức dậy và cảm thấy hôm nay, mình có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm. Bất chợt, cô bé nhớ đến của quý được cất giấu bí mật, lòng khấp khởi vui mừng.
Rời nhà sớm hơn thường lệ, cô bé chạy đua với con Rocky đến bụi cây và trườn vào.
“Nó đây rồi! nó đây rồi!”
Hòn sỏi làm dấu vẫn còn nguyên đó như hồi cô bé để nó vậy.
Cô bé vừa nói với Rocky: “Tao sẽ cho mày coi cái này, thú vị lắm,” vừa dời hòn sỏi đi, rồi đào đất cẩn thận. Nhưng lạ thay, đồng bạc 5 xu biến đâu mất. Totto-chan chưa bao giờ ngạc nhiên đến như vậy. Cô bé tự nhủ, hay là có người nào đó thấy cô bé giấu nó ở đây? Thế tại sao hòn sỏi không bị dời đi nơi khác? Totto-chan đào bới xung quanh, nhưng không tìm thấy đồng tiền cắc 5 xu đâu cả. Cô bé vô cùng thất vọng, như vậy là không thể nào đưa cho bạn bè ở trường Tomoe xem được rồi. Và hơn thế nữa, Totto-chan không thể nào lý giải được một việc đầy bí ẩn như vậy.
Từ đó về sau, cứ mỗi lần đi ngang qua nơi ấy, cô bé thường chui vào bụi cây, đào bới kiếm tìm, nhưng vẫn không thấy đồng bạc 5 xu đâu cả.
“Có thể con chuột chũi đã tha nó đi rồi sao?” cô bé nghĩ. Hay là “tất cả chỉ là mơ sao?” “hay là thượng đế đã thấy mình giấu ở chỗ đó?” Dù có nghĩ cách nào đi nữa, thật ra đó cũng là điều rất lạ. Cô bé sẽ không bao giờ quên một sự kiện đầy bí ẩn như thế.
Một hôm nọ, tàu vẫn nghiêng lại và kêu lên tiếng cọt kẹt như thường lệ khi chạy qua khúc cua ngặt, Totto-chan thấy có cái gì đó giống như tiền nằm bên cạnh chân mình. Trước đây, có lần cô bé cũng nhặt một thứ tương tự như vậy, cô bé tưởng là tiền nhưng không phải mà là hột nút. Do đó, cô bé nghĩ lần này cần phải nhìn kỹ mới được. Khi đoàn tàu đã chạy thẳng trở lại, cô bé cúi xuống nhìn cẩn thận. Đúng là tiền rồi, một đồng cắc 5 xu. Totto-chan nghĩ chắc có lẽ đó là tiền của một người nào đó đánh rơi và nó lăn lại chỗ cô bé đứng lúc đoàn tàu nghiêng khi chạy qua cái chỗ đường cong kia. Thế nhưng không thấy có người nào đứng gần cô bé cả.
Cô bé tự hỏi, làm gì bây giờ? Ngay lúc đó, Totto-chan nhớ lại, người ta nói rằng, khi nhặt được tiền, mình nên nộp cho cảnh sát. Nhưng không có cảnh sát trên tàu, có đúng không?
Ngay sau đó, gian phòng của người soát vé mở và người soát vé bước vào khoang tàu nơi Totto-chan đang đứng. Totto-chan đưa chân phải giẫm đè lên đồng bạc 5 xu, một hành động mà chính cô bé cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy. Người soát vé quen với cô bé và mỉm cười chào, nhưng cô bé không thể nào nở được nụ cười đáp lại một cách thật lòng, vì Totto-chan cảm thấy tội lỗi về cái đang nằm dưới lòng bàn chân phải của mình. Cô bé gượng cười nhạt. Vừa lúc đó, tàu dừng lại ở Ookayama, ga ngay trước ga cô bé sẽ xuống. Một số người khá đông lên tàu, họ chen lấn xô đẩy Totto-chan. Cô bé không có ý định di chuyển bàn chân phải và liều lĩnh đứng yên ở đấy. Trong khi làm như vậy, cô bé nảy ra một ý định. Sau khi xuống tàu, Totto-chan sẽ đem đồng tiền này nộp cho cảnh sát. Thế nhưng một ý nghĩ khác lại đến trong đầu. Nếu có một người lớn nào đó thấy Totto-chan nhặt đồng tiền ở dưới bàn chân mình, họ có thể tưởng cô bé lấy trộm! Vào thời ấy, người ta có thể mua một gói kẹo ca ra men hay một thanh sô cô la với đồng bạc 5 xu. Số tiền này không đáng kể với người lớn, thế nhưng với Totto-chan, đây là số tiền lớn mà cô bé quan tâm. Do đó, Totto-chan rất lo lắng.
Cô bé tự nói một mình, mình sẽ nói nho nhỏ rằng, “Đây rồi, ồ, tôi đánh rơi tiền, tôi lại nhặt nó lên mới được.” Thế rồi mọi người tin chắc đó là tiền của mình.
Thế nhưng ngay lập tức, một vấn đề khác nảy ra trong đầu cô bé. “Nếu mình nói như vậy mà có người nào đó nói ‘không, tiền này của tôi’ thì mình sẽ làm gì đây?”
Sau khi cân nhắc nhiều ý kiến, cuối cùng cô bé quyết định, tốt nhất là khi tàu gần đến ga cô bé xuống, cô bé cúi xuống giả bộ như cột lại dây giày và lặng lẽ nhặt đồng bạc lên. Cô bé làm thế và mọi chuyện đều ổn. Khi Totto-chan bước xuống ga, ướt đẫm mồ hôi và tay giữ kỹ đồng bạc 5 xu, cô bé cảm thấy mệt lả người. Trạm cảnh sát ở xa nơi đây quá. Nếu Totto-chan đến đó để nộp đồng bạc này, cô bé sẽ về nhà trễ và như vậy mẹ sẽ lo lắng. Cô bé cố suy nghĩ khi lê những bước nặng nề xuống cầu thang và đây là điều cô bé quyết định làm.
“Mình sẽ cất giấu nó vào một chỗ bí mật và để ngày mai mình sẽ đem nó đến trường và hỏi ý kiến mọi người. Dù sao đi nữa mình phải đưa đồng bạc này cho họ xem vì có ai đã từng nhặt được tiền đâu.”
Totto-chan phân vân không biết nên giấu đồng bạc ở nơi nào. Nếu cô bé đem về nhà, mẹ sẽ biết và hỏi. Do đó, mình phải giấu ở một nơi nào đó thôi.
Cô bé chui vào một bụi cây gần nhà ga. Không ai thấy cô bé chui vào đó, và hầu như cũng không có ai chui vào đó làm gì, như vậy nơi ấy có vẻ an toàn nhất. Cô bé lấy cây que đào một cái lỗ nhỏ xíu, để đồng bạc 5 xu quý giá vào đó, rồi lấp đất lại. Totto-chan thấy một hòn sỏi có dạng lạ lạ, cô bé nhặt và đặt nó lên chỗ đó để làm dấu. Thế rồi, Totto-chan tức tốc chạy ngay về nhà.
Hầu như đêm nào cũng vậy, Totto-chan luôn miệng kể về những chuyện xảy ra ở trường, cho đến khi mẹ nói: “Thôi, đến giờ ngủ rồi” thì cô bé mới chịu im. Thế mà đêm hôm ấy, cô bé không nói gì nhiều và đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, Totto-chan thức dậy và cảm thấy hôm nay, mình có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm. Bất chợt, cô bé nhớ đến của quý được cất giấu bí mật, lòng khấp khởi vui mừng.
Rời nhà sớm hơn thường lệ, cô bé chạy đua với con Rocky đến bụi cây và trườn vào.
“Nó đây rồi! nó đây rồi!”
Hòn sỏi làm dấu vẫn còn nguyên đó như hồi cô bé để nó vậy.
Cô bé vừa nói với Rocky: “Tao sẽ cho mày coi cái này, thú vị lắm,” vừa dời hòn sỏi đi, rồi đào đất cẩn thận. Nhưng lạ thay, đồng bạc 5 xu biến đâu mất. Totto-chan chưa bao giờ ngạc nhiên đến như vậy. Cô bé tự nhủ, hay là có người nào đó thấy cô bé giấu nó ở đây? Thế tại sao hòn sỏi không bị dời đi nơi khác? Totto-chan đào bới xung quanh, nhưng không tìm thấy đồng tiền cắc 5 xu đâu cả. Cô bé vô cùng thất vọng, như vậy là không thể nào đưa cho bạn bè ở trường Tomoe xem được rồi. Và hơn thế nữa, Totto-chan không thể nào lý giải được một việc đầy bí ẩn như vậy.
Từ đó về sau, cứ mỗi lần đi ngang qua nơi ấy, cô bé thường chui vào bụi cây, đào bới kiếm tìm, nhưng vẫn không thấy đồng bạc 5 xu đâu cả.
“Có thể con chuột chũi đã tha nó đi rồi sao?” cô bé nghĩ. Hay là “tất cả chỉ là mơ sao?” “hay là thượng đế đã thấy mình giấu ở chỗ đó?” Dù có nghĩ cách nào đi nữa, thật ra đó cũng là điều rất lạ. Cô bé sẽ không bao giờ quên một sự kiện đầy bí ẩn như thế.