Tuesday, July 7, 2009

31. CHÚNG CON CHỈ CHƠI THÔI

Totto-chan gặp một chuyện khủng khiếp. Chuyện xảy ra sau khi cô bé từ trường về nhà, trong lúc cô bé và Rocky đang chơi trò ‘chó sói’ trong phòng của mình trước giờ ăn tối.

Cô bé và Rocky bắt đầu chơi trò chơi như thế này. Một đứa ở đầu này, một đứa ở đầu kia phòng, chúng bắt đầu lăn theo hướng ngược nhau cho đến khi chúng va vào nhau và kết thúc bằng một cái cuộc vật và đánh nhau nhẹ. Chúng đã chơi với nhau nhiều lần như thế rồi nên quyết định là thử làm một cái gì đó phức tạp hơn một tí, mặc dù Totto-chan, tất nhiên là người quyết định. Ý kiến đưa ra là thế này. Khi chúng gặp nhau ở giữa phòng sau khi lăn dần đến lúc va vào nhau, đứa nào làm mặt con sói dữ dằn hơn đứa kia sẽ là người thắng cuộc chơi. Rocky là con chó săn cừu giống chó Đức, nên không khó cho nó phỏng làm một con sói. Tất cả những điều nó cần làm là chỉa cái tai lên, mở rộng miệng ra để lộ nguyên hai hàm răng. Nó cũng có thể làm cho đôi mắt trông vô cùng dữ tợn nữa. Điều này hơi khó đối với Totto-chan. Cô bé nắm hai tay lại đưa lên hai bên đầu làm như là cái tai. Ráng hết sức để mở rộng miệng và mắt, phát ra âm thanh gầm gừ và làm như thể muốn cắn Rocky. Lúc đầu, Rocky tham gia trò chơi rất tốt. Thế nhưng nó là một con chó và sau một lát, nó quên bẵng rằng đó chỉ là một trò chơi và đột nhiên, nó cắn Totto-chan thật.

Dù là một con chó con, Rocky to gấp đôi Totto-chan và có răng nhọn và bén lắm. Do đó, trước khi cô bé kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, tai bên phải của Totto-chan đã lúc lắc trên đầu và máu đang đầm đìa chảy xuống.

Khi nghe tiếng cô bé rên, Mẹ vội vàng từ bếp chạy vào phòng, thấy Totto-chan đang ở góc phòng với Rocky, hai tay ôm lấy tai phải. Áo quần cô bé loang lổ máu. Ba, lúc ấy đang luyện tập vi-ô-lông ở phòng khách, cũng vội vã chạy vào. Rocky lúc này dường như nhận ra mình vừa làm một điều gì khủng khiếp. Đuôi cụp xuống sát chân và chú nhìn Totto-chan với ánh mắt thông cảm.

Điều duy nhất Totto-chan suy nghĩ là cô bé sẽ làm gì nếu Ba Mẹ nổi giận với Rocky và đem bỏ chú đi hay đem cho người khác? Đó là điều buồn nhất và khủng khiếp nhất mà cô bé quan tâm đến. Do đó, cô bé cúi xuống bên cạnh Rocky, vẫn ôm lấy tai phải, lặp đi lặp lại trong tiếng khóc: “Đừng la rầy Rocky! đừng la rầy Rocky!”

Ba và Mẹ nóng ruột xem vết thương ở tai Totto-chan ra sao nên cố kéo hai tay cô bé ra. Totto-chan vẫn không chịu và la lên: “Không có đau! đừng cáu gắt với Rocky! đừng cáu gắt với Rocky!” Thật ra, Totto-chan không ý thức gì về sự đau đớn lúc này cả. Tất cả suy nghĩ cô bé dành trọn cho Rocky mà thôi.

Máu vẫn tiếp tục chảy thành giọt và tất nhiên là Ba Mẹ hiểu rằng Rocky đã cắn cô bé. Thế nhưng Ba Mẹ hứa chắc với Totto-chan rằng sẽ không bực mình với Rocky và cuối cùng cô bé chịu bỏ tay ra. Khi thấy tai Totto-chan đu đưa, Mẹ la thét lên. Ba liền ẵm cô con gái nhỏ của mình và Mẹ chỉ đường đến bác sĩ. May mắn thay, nhờ chữa trị kịp thời, bác sĩ có thể may chỉnh lại tai của cô bé như cũ. Lúc ấy Ba Mẹ mới thấy nhẹ nhõm đi. Thế nhưng điều duy nhất Totto-chan quan tâm vẫn là liệu Ba Mẹ có giữ đúng lời hứa với cô bé mà không la rầy Rocky hay không.

Totto-chan trở về nhà với miếng băng dài từ trên đầu xuống tới cằm trông giống như một con thỏ trắng. Mặc dù Ba đã hứa là không la rầy Rocky, nhưng Ba vẫn có ý muốn mắng con chó một trận. Thấy vậy Mẹ đưa mắt nhìn Ba như có ý nhắc nhở “hãy giữ đúng lời hứa đi” và Ba ngập ngừng không mắng đó thôi.

Vừa lao vào nhà, Totto-chan nóng lòng muốn cho Rocky biết là mọi việc đều ổn rồi và không ai được cáu gắt nữa. Thế nhưng cô bé không tìm thấy Rocky đâu cả. Đây là lần đầu tiên cô bé khóc. Khi ở nhà ông bác sĩ, Totto-chan không dám khóc vì sợ rằng nếu cô bé khóc, Ba Mẹ sẽ giận con chó. Thế nhưng bây giờ, cô bé không sao cầm được nước mắt. Cô bé vừa khóc vừa gọi: “Rocky! Rocky! Mày đâu rồi?”

Sau khi gọi mấy lần, khuôn mặt nhòa nước mắt của cô bé nở lên một nụ cười khi thấy cái lưng màu nâu quen thuộc từ từ di chuyển từ phía sau ghế sa lông. Khi đến chỗ Totto-chan, chú liếm nhẹ vào cái tai không bị thương của cô bé lòi ra giữa miếng băng. Totto-chan đặt cánh tay quanh cổ Rocky và ngửi vào trong tai chú. Ba Mẹ thường bảo lỗ tai chú hôi, nhưng cô bé thương cái mùi quen thuộc thân thiết đó biết dường nào.

Cả Rocky và Totto-chan đều mệt nhoài và buồn ngủ.

Vầng trăng cuối hè dường như từ phía trên khu vườn đang hạ xuống trên cô bé có dải băng ở đầu và chú chó sẽ không bao giờ muốn chơi trò chơi làm sói nữa. Bây giờ cả hai trở thành bạn thân thiết hơn trước.