Monday, July 6, 2009

29. NHÌN TRƯỚC KHI NHẢY

Trên đường từ trường trở về nhà, khi cô bé sắp đến nhà, Totto-chan phát hiện ra có một cái gì đó rất hấp dẫn bên vệ đường. Đó là một đống cát lớn. Cát nằm ở đây, một nơi cách xa biển, là điều không bình thường chút nào. Hay là cô bé mơ? Totto-chan vui hẳn lên. Sau khi nhảy vài bước ngắn dạo đầu, cô bé chạy hết tốc độ về phía đống cát rồi lấy đà nhảy lên đỉnh cao nhất. Thế nhưng đó không phải toàn là cát. Bên trong, đó là một đống vữa hồ màu xám đã trộn sẵn. Cô bé bị ngập chìm vào trong đống hồ với một tiếng ‘tõm’ và toàn thân bị hồ dính chặt phủ đến ngang ngực, như một bức tượng. Cặp sách và túi đựng giày cũng hoàn toàn bị ngập trong ấy. Cô bé cố xoay xở để ra khỏi, nhưng càng cựa quậy, chân cô bé càng lún sâu hơn. Giày gần như tuột ra khỏi chân. Totto-chan cố gắng xoay xở để không bị vùi hẳn trong đống vữa. Cô bé không thể làm gì hơn là chỉ đứng yên, tay trái vướng vào cái mớ hỗn hợp dơ nhớp và cố giữ lấy cái túi đựng giày. Một hai người phụ nữ lạ đi ngang qua, cô bé nói với họ: “Thưa bà…” bằng một giọng nhỏ xíu, và họ tưởng cô bé đang đùa chơi nên mỉm cười rồi cứ xuôi đường mà đi thẳng.

Màn đêm buông xuống, rồi bóng tối lan dần. Mẹ đi tìm Totto-chan và sửng sốt khi thấy cô bé bị dính chặt trong đống hồ ấy, chỉ còn cái đầu nhô lên. Mẹ tìm được một cây sào và bảo Totto-chan nắm lấy một đầu, Mẹ nắm đầu kia kéo cô bé ra. Lúc đầu, mẹ thử dùng tay kéo Totto-chan, nhưng không kéo được mà chân mẹ cũng bắt đầu dính hồ nữa.

Khi ra khỏi, Totto-chan bị hồ bao phủ như là một bức tường.

“Mẹ nghĩ là mẹ đã nói với con một lần trước đây rồi mà,” Mẹ nói. “Khi con thấy cái gì có vẻ lạ lạ, con không nên nhảy lên ngay. Hãy nhìn trước khi nhảy.”

‘Một lần trước đây’ là ý Mẹ muốn nói đến chuyện đã xảy ra vào giờ ăn trưa ở trường dạo nọ. Khi đang đi bộ trên con đường nhỏ phía sau hội trường, Totto-chan thấy có một tờ báo nằm ở giữa đường. Cô bé nghĩ, và lấy làm vui thích nếu mình thử nhảy lên tờ báo. Cô bé lùi lại mấy bước, nhảy nhẹ một cái lấy đà, rồi nhắm đến chính giữa tờ báo, chạy về phía tờ báo với tốc độ thật nhanh, rồi nhảy lên trên đó. Ai dè, người phu trường đặt tờ giấy báo ở đó để tạm thời che miệng hầm cầu đã đề cập đến ở trước rồi. Chú phu trường đi ra làm việc gì đó rồi và đã đậy tờ giấy báo ở đấy để cho mùi hôi không bốc ra vì cái nắp bằng bê tông không còn ở đó nữa. Cô bé rơi ngay vào hầm phân kêu một tiếng ‘tõm’ thật lớn. Đúng là khủng khiếp. Thế nhưng, mọi người cũng xoay xở rửa sạch cô bé Totto-chan. Mẹ đang nhắc lại chuyện đó vậy.

“Không, con sẽ không nhảy lên một thứ gì nữa,” Totto-chan nói một cách lặng lẽ. Mẹ cảm thấy nhẹ nhõm. Thế nhưng khi Totto-chan nói tiếp câu sau, nghe xong, mẹ thấy mình cũng chưa thật chín chắn khi vội tỏ ra yên tâm về cô bé.

“Con sẽ không nhảy lên tờ giấy báo hay đống cát nữa.”

Mẹ biết chắc chắn rằng Totto-chan chỉ nhớ câu này trong đầu rồi lại nhảy lên thứ khác nữa.

Ngày trở nên ngắn hơn và trời đã tối hẳn khi hai mẹ con về đến nhà.