Thursday, July 2, 2009

28. TAKAHASHI

Vào một buổi sáng, khi bọn trẻ chạy quanh trong sân trường, thầy hiệu trưởng nói: “Đây là một người bạn mới của các em. Cậu bé tên là Takahashi, sẽ vào chuyến tàu lớp một.”

Bọn trẻ, kể cả Totto-chan, nhìn về Takahashi. Cậu bé giở mũ, cúi đầu và nói trong thẹn thùng, “Mình chào các bạn.”

Là học sinh lớp một, Totto-chan và các bạn cùng lớp vẫn còn nhỏ. Tuy nhiên, Takahashi, dù là con trai, nhỏ hơn chúng nó rất nhiều, tay chân gì của cậu ta cũng ngắn củn. Hai bàn tay, đang cầm mũ kia, cũng lại nhỏ xíu. Thế nhưng cậu bé có đôi vai rộng. Cậu bé đứng đó, trông có vẻ đơn độc.

“Hãy đến nói chuyện với cậu ấy đi,” Totto-chan nói với Miyo-chan và Sakko-chan. Chúng nó đi đến chỗ Takahashi. Khi chúng đến gần, Takahashi cười niềm nở, chúng nó cười đáp lại. Cậu bé có đôi mắt lớn và tròn trông như thể muốn nói điều gì.

“Bạn có muốn đi xem lớp học ở trên toa tàu không?” Totto-chan đề nghị.

“Ừ,” Takahashi nói rồi đội cái mũ lên đầu trở lại.

Totto-chan vội vã muốn chỉ cho cậu bé lớp học trên tàu. Cô bé nhảy lên tàu, đứng ở cửa gọi lớn: “Nhanh lên nào!”

Takahashi dường như đang đi nhanh hơn nhưng vẫn bị bỏ lại đằng sau xa.

“Mình đang đến đây,” cậu bé trả lời và bước đi gần như chạy.

Totto-chan nhận thấy Takahashi không kéo lê chân như Yasuaki-chan, cậu bé bị bại liệt, nhưng cậu bé này cũng mất bằng ngần ấy thời gian để có thể lên tàu. Cô bé lặng lẽ đứng chờ. Takahashi chạy hết tốc độ. Không cần phải nói ‘nhanh lên’ vì cậu bé đã chạy nhanh lắm rồi. Chân cậu bé ngắn mà lại bị vòng kiềng. Thầy hiệu trưởng và người lớn nào cũng biết cơ thể cậu bé không phát triển được nữa. Khi cậu bé thấy Totto-chan nhìn mình, Takahashi cố hết sức chạy càng nhanh hơn, hai cánh tay vung ra. Khi đến cửa, cậu bé nói: “Cậu chạy nhanh thật đấy;” rồi nói tiếp “Mình ở Osaka.”

“Osaka à?,” Totto-chan phấn khởi reo lên. Osaka là một thành phố cô bé mơ đến nhưng chưa bao giờ biết. Em trai của mẹ, tức cậu của cô bé là một sinh viên đại học. Mỗi khi có dịp đến nhà thăm, cậu lấy hai tay ôm đầu cô bé và nhắc bổng lên cao rồi nói rằng “cậu sẽ chỉ cho cháu biết Osaka. Cháu có thấy Osaka không?”

Đó là một trò chơi của người lớn dùng để dụ trẻ con, nhưng Totto-chan tin ở cậu. Khi cậu nhấc lên, da mặt cô bé kéo căng ra, mắt kéo xệch đi và hai tai thì đau, nhưng cô bé nhìn một cách điên rồ vào không gian xa xăm để thử có nhìn thấy được Osaka không. Thế nhưng cô bé chưa bao giờ thấy cả. Tuy nhiên, Totto-chan vẫn tin, một ngày nào đó, cô bé sẽ nhìn thấy Osaka. Do đó, bất cứ khi nào cậu đến, cô bé đều yêu cầu, “chỉ cho cháu thấy Ossaka đi.” Do vậy, Osaka trở thành một thành phố trong mơ của cô bé. Và Takahashi đến từ thành phố ấy.

“Kể cho mình nghe về Osaka đi,” cô bé nói với Takahashi.

“Về Osaka à?” cậu bé hỏi, mỉm cười vui vẻ. Giọng cậu bé rõ ràng và chững chạc. Ngay lúc ấy, chuông reo lên báo tiết học đầu tiên bắt đầu.

“Tiếc thật,” Totto-chan nói. Takahashi vui vẻ bước đi, hơi lúc lắc thân hình bé nhỏ chừng như bị chiếc cặp sách che khuất, rồi ngồi xuống ở dãy ghế đầu. Totto-chan vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Totto-chan rất vui khi trong lớp ai muốn ngồi đâu thì ngồi. Cô bé không muốn rời Takahashi. Như vậy, Takahashi trở thành một trong những đứa bạn của Totto-chan.