Từ nhà đến hội trường tập nhạc của Ba đi bộ chừng năm phút. Ba là người chỉ huy một ban nhạc. Là người chỉ huy, có nghĩa là Ba chơi đàn vi-ô-lông. Có lần, Ba đưa Totto-chan đến dự một buổi hòa nhạc. Điều làm cô bé thích thú là sau khi mọi người ngưng vỗ tay, người nhạc trưởng ướt đẫm mồ hôi quay về phía khán giả, rồi bước xuống bục, đến bắt tay Ba, người chơi vi-ô-lông. Thế là Ba đứng dậy, tất cả những người trong ban nhạc đứng dậy theo.
Totto-chan thì thầm: “Tại sao họ lại bắt tay nhau?”
“Người nhạc trưởng muốn cảm ơn ban nhạc đã chơi hay, do đó ông ấy bắt tay Ba con, người đại diện cho ban nhạc như là cách để thể hiện sự cảm ơn vậy.” Mẹ giải thích.
Totto-chan muốn đi đến hội trường tập nhạc của Ba vì, không như ở trường, chỉ có trẻ con, ở đây toàn là người lớn thôi và những người này sử dụng đủ thứ nhạc cụ. Ngoài ra, nhạc trưởng, ông Rosenstock, nói tiếng Nhật thật tức cười.
Ông Rosenstock, có lần Ba đã kể về ông ấy với cô bé, là một người nhạc trưởng rất nổi tiếng ở Châu Âu. Thế rồi có một người tên là Hitler bắt đầu làm những việc tội ác tày trời ở đó, do vậy, ông Rosenstock trốn thoát tìm đường sang Nhật để có thể tiếp tục sự nghiệp sáng tác của mình. Ba nói rằng Ba ngưỡng mộ ông Rosenstock lắm. Totto-chan không thể hiểu được tình hình thế giới, nhưng vào thời điểm ấy, Hitler đang khủng bố những người Do Thái. Nếu không có sự kiện này, có lẽ ông Rosenstock đã không qua đến Nhật và ban nhạc do nhạc sĩ Roscak Yamada thành lập có lẽ không thể nào phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn như thế này. Ban nhạc này phát triển như vậy là nhờ vào sự nỗ lực của của người nhạc sĩ đẳng cấp quốc tế này. Ông Rosenstock yêu cầu ban nhạc cũng phải biểu diễn ở một đẳng cấp như ông đã đòi hỏi ở một ban nhạc thượng cấp khi còn ở Châu Âu. Đó là lý do tại sao ông Rosenstock thường khóc sau mỗi lần tập diễn kết thúc.
“Tôi đã cố gắng hết sức mà quý vị không đáp lại.”
Ông Hideo Saito, nhạc sĩ chơi đàn xê-lô, thường chỉ huy ban nhạc mỗi khi ông Rosenstock vắng, nói tiếng Đức rất giỏi và có thể trả lời thay cho tất cả mọi người. “Chúng ta đang cố gắng làm hết khả năng. Chuyên môn chúng ta chưa được tốt lắm. Tôi tin chắc rằng những thất bại của mình không phải do chủ ý của chúng ta.”
Totto-chan không để tâm đến sự phức tạp của tình hình, nhưng thỉnh thoảng mặt ông Rosenstock trở nên đỏ gay như thể hơi đang bốc ra từ đầu ông ấy và ông bắt đầu la hét bằng tiếng Đức. Vào những lúc như thế, Totto-chan rút lui khỏi chiếc cửa sổ nơi cô bé vẫn thích đứng chống cằm để nhìn vào, và thu mình lại ngồi xuống đất cùng với Rocky, hầu như không dám thở, và đợi cho đến khi tiếng nhạc vang lên trở lại.
Tuy nhiên, thường thì ông Rosenstock rất tốt và ông nói tiếng Nhật buồn cười lắm.
“Rất tốt, Kuroyanagi san,” ông nói với giọng vui vẻ khi những người này chơi tốt. Hay là “tuyệt quá!”
Totto-chan chưa bao giờ vào bên trong hội trường tập nhạc. Cô bé thích len lén đứng ở cửa sổ nhìn vào và nghe nhạc. Do đó, mỗi khi họ nghỉ giải lao và các nhạc sĩ đi ra ngoài để hút thuốc, Ba thường bắt gặp Totto-chan ở đấy.
“Ồ, con đang ở đây à, Totsky!,” ông nói.
Nếu ông Rosenstock thấy cô bé, ông sẽ nói: “Chào buổi sáng” hay “tạm biệt nhé” bằng giọng rất tức cười. Mặc dầu bây giờ Totto-chan đã lớn, ông thường nhấc bổng cô bé lên và áp má ông vào má cô bé. Totto-chan hơi mắc cỡ một tí nhưng cô bé thích ông Rosenstock. Ông mang kính gọng bạc mảnh và ông có mũi rộng nhưng không cao lắm. Ông có một khuôn mặt đẹp mà chúng ta dễ dàng nhận biết đó là khuôn mặt nghệ sĩ.
Totto-chan thích hội trường tập nhạc này. Nó được làm theo kiểu Tây và đã hơi xuống cấp rồi.
Gió từ hồ Senzoku thổi vào mang tiếng nhạc từ hội trường đi xa hơn:
Thỉnh thoảng tiếng rao của người bán cá dạo hòa lẫn trong tiếng nhạc du dương.