Hai ngày sau khi cắm trại trong hội trường, cuối cùng, cuộc phiêu lưu vĩ đại của Totto-chan cũng đã đến. Đó là ngày Totto-chan hẹn với Yasuaki-chan. Điều này Ba Mẹ cô bé không biết, cả Ba Mẹ Yasuaki-chan cũng không hề hay. Cô bé mời Yasuaki-chan leo lên cây của mình.
Tất cả học sinh ở trường Tomoe, mỗi đứa đều cho rằng mình có một cái cây riêng ở sân trường để leo trèo. Cây của Totto-chan ở bên lề của sân trường gần hàng rào cạnh con đường đi Kuhonbutsu. Đó là một cái cây có tàng rộng và khó trèo, nhưng nếu ai leo giỏi thì có thể trèo lên một cái chạc cách mặt đất chừng sáu feet (khoảng 1.83 mét). Ngồi trên cái chạc cây đó an toàn như trên một chiếc võng. Totto-chan thường leo lên ngồi ở vị trí này trong giờ ra chơi hoặc sau khi tan trường. Ngồi ở đó, cô bé thường phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn lên bầu trời trong xanh, hay nhìn người đi lại ở phía dưới.
Bọn trẻ xem những cây ‘của mình’ là tài sản riêng của mỗi người. Đứa nào muốn leo lên cây của đứa khác phải xin phép chủ nhân của nó một cách lịch sự “xin lỗi, cho phép mình vào có được không?”
Bởi vì Yasuaki bị bại liệt nên cậu bé không bao giờ leo cây được, nên cũng không xí phần một cây nào dành riêng cho cậu. Đó là lý do Totto-chan muốn mời cậu bé leo lên cây của mình. Chúng giữ bí mật chuyện này vì chúng nghĩ, nếu mọi người biết được, họ sẽ làm ầm lên mất.
Khi rời nhà, Totto-chan nói với Mẹ rằng cô bé sẽ đi thăm Yasuaki-chan tại nhà cậu bé ở Denenchofu. Totto-chan nói dối, do đó cô bé cố tránh không dám nhìn Mẹ mà dán mắt vào dây cột giày của mình. Thế nhưng khi Rocky tiễn cô bé đến tận sân ga và trước lúc chia tay, Totto-chan nói thật với chú.
“Tao đi giúp Yasuaki-chan leo lên cây của tao đấy,” cô bé nói.
Khi Totto-chan đến trường, chiếc thẻ đi tàu vẫn nhảy nhót trên cổ, cô bé thấy Yasuaki-chan đang đứng đợi mình bên mấy luống hoa ở vườn trường. Nơi ấy khá vắng vẻ vì bây giờ đang là mùa nghỉ hè. Cậu bé lớn hơn Totto-chan chỉ có một tuổi, nhưng khi Yasauki-chan nói chuyện, trông cậu bé có vẻ lớn hơn nhiều.
Vừa thấy Totto-chan, Yasuaki-chan vội đi về phía cô bé, lê cái chân và vung hai cánh tay ra phía trước để giữ thăng bằng khi bước. Totto-chan cảm thấy vui nhộn khi nghĩ rằng chúng sắp làm một việc bí mật, cô bé cười khúc khích. Yasuaki-chan cũng khúc khích cười.
Totto-chan đưa Yasuaki-chan đến cây của mình. Cô bé làm y theo ý nghĩ cô bé nảy ra tối qua là chạy vào trong nhà kho, lấy ra cái thang. Cô bé kéo cái thang đến dựng tựa vào thân cây để nó chạm đến chạc cây. Cô bé nhanh chóng leo lên và nắm lấy đầu trên của cái thang, rồi gọi với xuống: “Được rồi, cố gắng leo lên đi!”
Tay chân của Yasuaki-chan rất yếu, dường như cậu bé không thể leo lên nấc thang đầu tiên nếu không có sự giúp đỡ. Do đó, Totto-chan lại thoăn thoắt leo xuống và đẩy Yasuaki-chan lên từ phía sau lưng. Thế nhưng thân hình của Totto-chan nhỏ bé và mảnh khảnh; với tất cả sự cố gắng, cô bé cũng chỉ có thể giữ được Yasuaki-chan và không giữ được cái thang cho vững.
Yasuaki-chan lấy chân ra khỏi nấc thang dưới cùng và đứng bên cạnh chiếc thang, đầu cúi xuống. Đến lúc này, Totto-chan mới hiểu ra, vấn đề khó hơn cô bé nghĩ rất nhiều. Phải làm gì bây giờ?
Cô bé rất muốn làm mọi cách để Yasuaki-chan có thể leo lên cây của mình và Yasuaki-chan cũng mong muốn như vậy. Cô bé đi vòng lại và đối diện với Yasuaki-chan. Cậu bé trông chán nản thất vọng lắm và Totto-chan lấy hơi phồng má lên để làm hề cho cậu bé vui lên một tí.
“Đợi đi, tớ có cách khác.”
Nói rồi cô bé chạy vào nhà kho, lôi hết thứ này đến thứ khác để tìm ra một cái gì đó có thể giúp Yasuaki-chan leo lên cây cho được. Cuối cùng, cô bé tìm ra một cái thang có chân. Với chiếc thang này, tự nó có thể đứng vững mà không cần phải giữ.
Cô bé lôi chiếc thang có chân này ra. Cô bé cũng ngạc nhiên thấy sao mình khoẻ đến thế. Totto-chan rất vui khi thấy nó cao gần tới chạc cây.
“Này, bây giờ đừng có sợ, cô bé nói ra giọng chị cả, “Lần này nó sẽ không lắc lư đâu.”
Yasuaki-chan nhìn chiếc thang lo lắng. Rồi cậu bé quay sang nhìn Totto-chan, mồ hôi ướt đẫm. Yasuaki-chan cũng nhễ nhại mồ hôi. Cậu bé ngước nhìn cái cây. Thế rồi, với sự kiên quyết, cậu bé đặt chân lên nấc thang đầu tiên.
Cả hai đều không để ý đến thời gian khi Yasuaki-chan leo lên được đến nấc thang cuối cùng. Mặc cho ánh nắng mặt trời mùa hè chói chang thiêu đốt, chúng không bận tâm đến, chúng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để Yasuaki-chan có thể leo đến nấc thang cuối cùng mà thôi. Totto-chan leo ở phía dưới Yasuaki-chan và nâng hai chân của cậu bé lên trong khi đó cố giữ thăng bằng giữa đầu Yasuaki-chan và phần thân dưới. Yasuaki-chan cố gắng hết sức và cuối cùng cậu bé đã leo lên đến nơi.
“Hoan hô!”
Nhưng rồi thất vọng lại đến. Totto-chan nhảy sang cái chạc cây, nhưng xoay xở thế nào cũng không thể đưa Yasuaki-chan từ đầu chiếc thang sang chạc cây cả. Yasuaki-chan giữ chặt cái thang và nhìn Totto-chan. Cô bé đột nhiên muốn khóc. Cô bé mong muốn làm sao là mời cho được Yasuaki-chan lên cây của mình và chỉ cho cậu bé thấy mọi thứ khi ở trên đó.
Thế nhưng cô bé cố nén để không bật khóc. Cô bé sợ rằng nếu mình khóc, Yasuaki-chan cũng sẽ khóc theo mất.
Thay vào đó, cô bé nắm lấy tay Yasuaki-chan, những ngón tay dính lại với nhau vì bị liệt. Tay Yasuaki-chan lớn hơn tay cô bé và ngón cũng dài hơn. Totto-chan nắm tay cậu bé một lát, rồi nói: “Nằm xuống đi, mình sẽ cố gắng kéo cậu qua vậy.”
Nếu một người lớn nào đó thấy cô bé đang đứng trên chạc cây và kéo Yasuaki-chan đang nằm sấp trên chiếc thang sang chạc cây, họ có thể la toáng lên. Việc này trông liều lĩnh làm sao!
Thế nhưng Yasuaki-chan hoàn toàn tin tưởng vào Totto-chan. Và khi ấy, Totto-chan đã đánh liều vì cậu bé. Với đôi bàn tay nhỏ xíu, cô bé dùng hết sức bình sinh cố lôi cậu bé sang cây. Và đám mây lớn độ lượng cũng luôn che chở cho chúng khỏi ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Sau một hồi lâu, cuối cùng, cả hai đều lên được và đứng đối mặt nhau ở trên cây. Vuốt mớ tóc ướt đẫm ra đằng sau, Totto-chan lịch sự cúi đầu: “Chúc mừng cậu đã lên cây của mình.”
Yasuaki-chan dựa vào thân cây, mỉm cười có phần e thẹn, nói: “Mình có thể vào thăm nhà cậu được chứ?”
Yasuaki-chan có thể nhìn thấy những phong cảnh ở xa mà cậu bé chưa từng nhìn thấy trước đó bao giờ. Cậu bé reo vui: “Thì ra là vậy. Leo lên cây thú vị thế này đây!”
Hai đứa ở trên cây một thời gian lâu và chúng nó nói với nhau đủ thứ chuyện.
Yasuaki-chan nói với giọng sôi nổi: “Chị mình ở Mỹ nói, ở đó có một thứ gọi là tivi. Chị ấy nói nó giống như một cái hộp. Khi nào ở Nhật có cái đó thì chúng ta ngồi ở nhà mà vẫn có thể xem đấu vật được.”
Totto-chan không hiểu những thông tin như thế có ý nghĩa như thế nào đối với Yasuaki-chan, một cậu bé không đi đâu ra ngoài phạm vi của cánh đồng mình ở, có thể ngồi tại nhà và xem được tất cả mọi thứ.
Cô bé thắc mắc không hiểu làm thể nào để các võ sĩ Sumo có thể ở trong một cái hộp tại nhà mình được chứ. Nhưng thật là hấp dẫn nếu thật sự có chuyện đó. Vào thời ấy, không ai biết đến tivi. Yasuaki-chan là người đầu tiên kể cho Totto-chan về tivi.
Tiếng ve sầu ngân vang, hai đứa trẻ cảm thấy sung sướng vô cùng. Và với Yasuaki-chan, đó là lần đầu cũng như lần cuối trong đời cậu bé trèo lên được một cái cây.
Tất cả học sinh ở trường Tomoe, mỗi đứa đều cho rằng mình có một cái cây riêng ở sân trường để leo trèo. Cây của Totto-chan ở bên lề của sân trường gần hàng rào cạnh con đường đi Kuhonbutsu. Đó là một cái cây có tàng rộng và khó trèo, nhưng nếu ai leo giỏi thì có thể trèo lên một cái chạc cách mặt đất chừng sáu feet (khoảng 1.83 mét). Ngồi trên cái chạc cây đó an toàn như trên một chiếc võng. Totto-chan thường leo lên ngồi ở vị trí này trong giờ ra chơi hoặc sau khi tan trường. Ngồi ở đó, cô bé thường phóng tầm mắt nhìn ra xa, nhìn lên bầu trời trong xanh, hay nhìn người đi lại ở phía dưới.
Bọn trẻ xem những cây ‘của mình’ là tài sản riêng của mỗi người. Đứa nào muốn leo lên cây của đứa khác phải xin phép chủ nhân của nó một cách lịch sự “xin lỗi, cho phép mình vào có được không?”
Bởi vì Yasuaki bị bại liệt nên cậu bé không bao giờ leo cây được, nên cũng không xí phần một cây nào dành riêng cho cậu. Đó là lý do Totto-chan muốn mời cậu bé leo lên cây của mình. Chúng giữ bí mật chuyện này vì chúng nghĩ, nếu mọi người biết được, họ sẽ làm ầm lên mất.
Khi rời nhà, Totto-chan nói với Mẹ rằng cô bé sẽ đi thăm Yasuaki-chan tại nhà cậu bé ở Denenchofu. Totto-chan nói dối, do đó cô bé cố tránh không dám nhìn Mẹ mà dán mắt vào dây cột giày của mình. Thế nhưng khi Rocky tiễn cô bé đến tận sân ga và trước lúc chia tay, Totto-chan nói thật với chú.
“Tao đi giúp Yasuaki-chan leo lên cây của tao đấy,” cô bé nói.
Khi Totto-chan đến trường, chiếc thẻ đi tàu vẫn nhảy nhót trên cổ, cô bé thấy Yasuaki-chan đang đứng đợi mình bên mấy luống hoa ở vườn trường. Nơi ấy khá vắng vẻ vì bây giờ đang là mùa nghỉ hè. Cậu bé lớn hơn Totto-chan chỉ có một tuổi, nhưng khi Yasauki-chan nói chuyện, trông cậu bé có vẻ lớn hơn nhiều.
Vừa thấy Totto-chan, Yasuaki-chan vội đi về phía cô bé, lê cái chân và vung hai cánh tay ra phía trước để giữ thăng bằng khi bước. Totto-chan cảm thấy vui nhộn khi nghĩ rằng chúng sắp làm một việc bí mật, cô bé cười khúc khích. Yasuaki-chan cũng khúc khích cười.
Totto-chan đưa Yasuaki-chan đến cây của mình. Cô bé làm y theo ý nghĩ cô bé nảy ra tối qua là chạy vào trong nhà kho, lấy ra cái thang. Cô bé kéo cái thang đến dựng tựa vào thân cây để nó chạm đến chạc cây. Cô bé nhanh chóng leo lên và nắm lấy đầu trên của cái thang, rồi gọi với xuống: “Được rồi, cố gắng leo lên đi!”
Tay chân của Yasuaki-chan rất yếu, dường như cậu bé không thể leo lên nấc thang đầu tiên nếu không có sự giúp đỡ. Do đó, Totto-chan lại thoăn thoắt leo xuống và đẩy Yasuaki-chan lên từ phía sau lưng. Thế nhưng thân hình của Totto-chan nhỏ bé và mảnh khảnh; với tất cả sự cố gắng, cô bé cũng chỉ có thể giữ được Yasuaki-chan và không giữ được cái thang cho vững.
Yasuaki-chan lấy chân ra khỏi nấc thang dưới cùng và đứng bên cạnh chiếc thang, đầu cúi xuống. Đến lúc này, Totto-chan mới hiểu ra, vấn đề khó hơn cô bé nghĩ rất nhiều. Phải làm gì bây giờ?
Cô bé rất muốn làm mọi cách để Yasuaki-chan có thể leo lên cây của mình và Yasuaki-chan cũng mong muốn như vậy. Cô bé đi vòng lại và đối diện với Yasuaki-chan. Cậu bé trông chán nản thất vọng lắm và Totto-chan lấy hơi phồng má lên để làm hề cho cậu bé vui lên một tí.
“Đợi đi, tớ có cách khác.”
Nói rồi cô bé chạy vào nhà kho, lôi hết thứ này đến thứ khác để tìm ra một cái gì đó có thể giúp Yasuaki-chan leo lên cây cho được. Cuối cùng, cô bé tìm ra một cái thang có chân. Với chiếc thang này, tự nó có thể đứng vững mà không cần phải giữ.
Cô bé lôi chiếc thang có chân này ra. Cô bé cũng ngạc nhiên thấy sao mình khoẻ đến thế. Totto-chan rất vui khi thấy nó cao gần tới chạc cây.
“Này, bây giờ đừng có sợ, cô bé nói ra giọng chị cả, “Lần này nó sẽ không lắc lư đâu.”
Yasuaki-chan nhìn chiếc thang lo lắng. Rồi cậu bé quay sang nhìn Totto-chan, mồ hôi ướt đẫm. Yasuaki-chan cũng nhễ nhại mồ hôi. Cậu bé ngước nhìn cái cây. Thế rồi, với sự kiên quyết, cậu bé đặt chân lên nấc thang đầu tiên.
Cả hai đều không để ý đến thời gian khi Yasuaki-chan leo lên được đến nấc thang cuối cùng. Mặc cho ánh nắng mặt trời mùa hè chói chang thiêu đốt, chúng không bận tâm đến, chúng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để Yasuaki-chan có thể leo đến nấc thang cuối cùng mà thôi. Totto-chan leo ở phía dưới Yasuaki-chan và nâng hai chân của cậu bé lên trong khi đó cố giữ thăng bằng giữa đầu Yasuaki-chan và phần thân dưới. Yasuaki-chan cố gắng hết sức và cuối cùng cậu bé đã leo lên đến nơi.
“Hoan hô!”
Nhưng rồi thất vọng lại đến. Totto-chan nhảy sang cái chạc cây, nhưng xoay xở thế nào cũng không thể đưa Yasuaki-chan từ đầu chiếc thang sang chạc cây cả. Yasuaki-chan giữ chặt cái thang và nhìn Totto-chan. Cô bé đột nhiên muốn khóc. Cô bé mong muốn làm sao là mời cho được Yasuaki-chan lên cây của mình và chỉ cho cậu bé thấy mọi thứ khi ở trên đó.
Thế nhưng cô bé cố nén để không bật khóc. Cô bé sợ rằng nếu mình khóc, Yasuaki-chan cũng sẽ khóc theo mất.
Thay vào đó, cô bé nắm lấy tay Yasuaki-chan, những ngón tay dính lại với nhau vì bị liệt. Tay Yasuaki-chan lớn hơn tay cô bé và ngón cũng dài hơn. Totto-chan nắm tay cậu bé một lát, rồi nói: “Nằm xuống đi, mình sẽ cố gắng kéo cậu qua vậy.”
Nếu một người lớn nào đó thấy cô bé đang đứng trên chạc cây và kéo Yasuaki-chan đang nằm sấp trên chiếc thang sang chạc cây, họ có thể la toáng lên. Việc này trông liều lĩnh làm sao!
Thế nhưng Yasuaki-chan hoàn toàn tin tưởng vào Totto-chan. Và khi ấy, Totto-chan đã đánh liều vì cậu bé. Với đôi bàn tay nhỏ xíu, cô bé dùng hết sức bình sinh cố lôi cậu bé sang cây. Và đám mây lớn độ lượng cũng luôn che chở cho chúng khỏi ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Sau một hồi lâu, cuối cùng, cả hai đều lên được và đứng đối mặt nhau ở trên cây. Vuốt mớ tóc ướt đẫm ra đằng sau, Totto-chan lịch sự cúi đầu: “Chúc mừng cậu đã lên cây của mình.”
Yasuaki-chan dựa vào thân cây, mỉm cười có phần e thẹn, nói: “Mình có thể vào thăm nhà cậu được chứ?”
Yasuaki-chan có thể nhìn thấy những phong cảnh ở xa mà cậu bé chưa từng nhìn thấy trước đó bao giờ. Cậu bé reo vui: “Thì ra là vậy. Leo lên cây thú vị thế này đây!”
Hai đứa ở trên cây một thời gian lâu và chúng nó nói với nhau đủ thứ chuyện.
Yasuaki-chan nói với giọng sôi nổi: “Chị mình ở Mỹ nói, ở đó có một thứ gọi là tivi. Chị ấy nói nó giống như một cái hộp. Khi nào ở Nhật có cái đó thì chúng ta ngồi ở nhà mà vẫn có thể xem đấu vật được.”
Totto-chan không hiểu những thông tin như thế có ý nghĩa như thế nào đối với Yasuaki-chan, một cậu bé không đi đâu ra ngoài phạm vi của cánh đồng mình ở, có thể ngồi tại nhà và xem được tất cả mọi thứ.
Cô bé thắc mắc không hiểu làm thể nào để các võ sĩ Sumo có thể ở trong một cái hộp tại nhà mình được chứ. Nhưng thật là hấp dẫn nếu thật sự có chuyện đó. Vào thời ấy, không ai biết đến tivi. Yasuaki-chan là người đầu tiên kể cho Totto-chan về tivi.
Tiếng ve sầu ngân vang, hai đứa trẻ cảm thấy sung sướng vô cùng. Và với Yasuaki-chan, đó là lần đầu cũng như lần cuối trong đời cậu bé trèo lên được một cái cây.