Thầy hiệu trưởng thông báo rằng, “Ngày mai, chúng ta sẽ đi cắm trại. Có mặt tại trường vào buổi tối, nhớ đem theo đồ ngủ và mền.” Totto-chan đem thông báo ấy về nhà và đưa cho mẹ xem. Kỳ nghỉ hè bắt đầu từ ngày mai.
“Cắm trại là gì?,” Totto-chan hỏi.
Mẹ cũng phân vân, nhưng rồi Mẹ trả lời: “Có lẽ con đi dựng lều ở một nơi nào đó ngoài trời và ngủ trong đó thì phải? Ngủ trong lều con có thể ngắm trăng và sao. Thế nhưng Mẹ không biết trường tổ chức cắm trại ở đâu. Không thấy đề cập gì đến tiền phí phải đóng, chắc có lẽ ở gần trường thôi.”
Tối đêm đó, lên giường ngủ, Totto-chan nằm một hồi lâu lắm mà không sao ngủ được. Ý tưởng về việc đi cắm trại làm cho cô bé cảm thấy lo lắng, một cuộc phiêu lưu mạo hiểm rùng rợn. Tim cô bé đập nhanh hơn.
Sáng ngày hôm sau, vừa thức dậy, cô bé đã soạn đồ đạc. Tối đến, khi đã xếp mền lên trên cùng trong chiếc ba lô đựng bộ đồ ngủ, cô bé chào mọi người rồi lên đường. Totto-chan cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và lo sợ.
Khi tất cả có mặt đông đủ tại trường, thầy hiệu trưởng bảo: “Các em vào trong hội trường đi.” Khi tất cả vào hội trường, thầy đến một cái bục nhỏ và lấy ra một cái gì đó như tấm vải cứng. Đó là một tấm bạt màu xanh.
“Thầy sẽ chỉ cho các em cách dựng lều,” thầy nói rồi trải rộng tấm bạt ra. “Hãy nhìn kỹ đấy nhé.”
Tất cả do một mình thầy làm. Tấm bạt bay phập phồng trong gió, thầy kéo dây đầu này, đóng cọc đầu kia, và trong nháy mắt, một cái lều đã được dựng lên mới đẹp làm sao!
“Bắt đầu nào,” thầy bảo, “bây giờ các em căng bạt ra trong hội trường đi và bắt đầu dựng lều.”
Mẹ, cũng như bất cứ một người nào, đều nghĩ rằng trường sẽ tổ chức cắm trại ở ngoài trời, nhưng thầy hiệu trưởng lại có ý khác. Cắm trại ở trong hội trường sẽ tốt hơn cho bọn trẻ, ngay cả nếu trời mưa hay hơi lạnh một tí về đêm cũng không sao.
Trong tiếng reo vang: “Chúng ta cắm trại! chúng ta cắm trại!,” bọn trẻ chia ra thành nhiều nhóm, với sự giúp đỡ của các thầy cô giáo, cuối cùng các em đã dựng đủ số lều quy định. Cứ ba đứa ngủ một lều. Totto-chan nhanh chóng mặc đồ ngủ vào. Chẳng mấy chốc, các em bò tới bò lui trong các lều vừa dựng lên. Chúng đi thăm qua lại giữa các lều với nhau.
Khi tất cả đã mặc đồ ngủ, thầy hiệu trưởng ngồi xuống giữa đám trẻ và ai cũng có thể nhìn thấy thầy. Thầy bắt đầu kể về chuyến đi nước ngoài.
Một số đứa nằm trong lều chỉ thò cái đầu ra, một số ngồi nghiêm chỉnh, trong khi đó, mấy đứa khác thì nằm gối đầu trên đùi mấy anh chị học sinh lớn hơn. Tất cả đều chăm chú lắng nghe những câu chuyện ở nước ngoài mà chúng chưa bao giờ chứng kiến, có khi còn chưa từng nghe nữa. Những câu chuyện thầy hiệu trưởng kể rất hấp dẫn. Nhiều lúc, bọn trẻ có cảm giác rằng những đứa trẻ kia trong câu chuyện của thầy ở những miền đất xa xôi tận bên kia đại dương đều trở nên gần gũi như bạn bè.
Và một điều đơn giản là ngủ trong lều dựng ở hội trường lại là một niềm vui khôn kể và là một kinh nghiệm vô giá đối với bọn trẻ mà chúng không thể nào quên. Thầy hiệu trưởng là người biết cách làm cho bọn trẻ có được niềm vui.
Khi thầy hiệu trưởng kết thúc câu chuyện, đèn trong hội trường tắt hết, tất cả bọn trẻ đều về lều của mình. Tiếng cười rộ lên ở một số lều, tiếng khúc khích lại phát ra đâu đó từ một số lều khác và ở đầu xa kia, tiếng xô đẩy tranh giành nhau vọng lại. Dần dần, tất cả đi vào im lặng.
Cắm trại không có trăng và sao, thế mà bọn trẻ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Với chúng, dựng lều trong hội trường nhỏ này giống như dựng lều giữa đất rộng trời cao và đêm hôm ấy, ánh trăng và sao trời bàng bạc vẫn còn mãi lung linh trong ký ức của chúng.
“Cắm trại là gì?,” Totto-chan hỏi.
Mẹ cũng phân vân, nhưng rồi Mẹ trả lời: “Có lẽ con đi dựng lều ở một nơi nào đó ngoài trời và ngủ trong đó thì phải? Ngủ trong lều con có thể ngắm trăng và sao. Thế nhưng Mẹ không biết trường tổ chức cắm trại ở đâu. Không thấy đề cập gì đến tiền phí phải đóng, chắc có lẽ ở gần trường thôi.”
Tối đêm đó, lên giường ngủ, Totto-chan nằm một hồi lâu lắm mà không sao ngủ được. Ý tưởng về việc đi cắm trại làm cho cô bé cảm thấy lo lắng, một cuộc phiêu lưu mạo hiểm rùng rợn. Tim cô bé đập nhanh hơn.
Sáng ngày hôm sau, vừa thức dậy, cô bé đã soạn đồ đạc. Tối đến, khi đã xếp mền lên trên cùng trong chiếc ba lô đựng bộ đồ ngủ, cô bé chào mọi người rồi lên đường. Totto-chan cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và lo sợ.
Khi tất cả có mặt đông đủ tại trường, thầy hiệu trưởng bảo: “Các em vào trong hội trường đi.” Khi tất cả vào hội trường, thầy đến một cái bục nhỏ và lấy ra một cái gì đó như tấm vải cứng. Đó là một tấm bạt màu xanh.
“Thầy sẽ chỉ cho các em cách dựng lều,” thầy nói rồi trải rộng tấm bạt ra. “Hãy nhìn kỹ đấy nhé.”
Tất cả do một mình thầy làm. Tấm bạt bay phập phồng trong gió, thầy kéo dây đầu này, đóng cọc đầu kia, và trong nháy mắt, một cái lều đã được dựng lên mới đẹp làm sao!
“Bắt đầu nào,” thầy bảo, “bây giờ các em căng bạt ra trong hội trường đi và bắt đầu dựng lều.”
Mẹ, cũng như bất cứ một người nào, đều nghĩ rằng trường sẽ tổ chức cắm trại ở ngoài trời, nhưng thầy hiệu trưởng lại có ý khác. Cắm trại ở trong hội trường sẽ tốt hơn cho bọn trẻ, ngay cả nếu trời mưa hay hơi lạnh một tí về đêm cũng không sao.
Trong tiếng reo vang: “Chúng ta cắm trại! chúng ta cắm trại!,” bọn trẻ chia ra thành nhiều nhóm, với sự giúp đỡ của các thầy cô giáo, cuối cùng các em đã dựng đủ số lều quy định. Cứ ba đứa ngủ một lều. Totto-chan nhanh chóng mặc đồ ngủ vào. Chẳng mấy chốc, các em bò tới bò lui trong các lều vừa dựng lên. Chúng đi thăm qua lại giữa các lều với nhau.
Khi tất cả đã mặc đồ ngủ, thầy hiệu trưởng ngồi xuống giữa đám trẻ và ai cũng có thể nhìn thấy thầy. Thầy bắt đầu kể về chuyến đi nước ngoài.
Một số đứa nằm trong lều chỉ thò cái đầu ra, một số ngồi nghiêm chỉnh, trong khi đó, mấy đứa khác thì nằm gối đầu trên đùi mấy anh chị học sinh lớn hơn. Tất cả đều chăm chú lắng nghe những câu chuyện ở nước ngoài mà chúng chưa bao giờ chứng kiến, có khi còn chưa từng nghe nữa. Những câu chuyện thầy hiệu trưởng kể rất hấp dẫn. Nhiều lúc, bọn trẻ có cảm giác rằng những đứa trẻ kia trong câu chuyện của thầy ở những miền đất xa xôi tận bên kia đại dương đều trở nên gần gũi như bạn bè.
Và một điều đơn giản là ngủ trong lều dựng ở hội trường lại là một niềm vui khôn kể và là một kinh nghiệm vô giá đối với bọn trẻ mà chúng không thể nào quên. Thầy hiệu trưởng là người biết cách làm cho bọn trẻ có được niềm vui.
Khi thầy hiệu trưởng kết thúc câu chuyện, đèn trong hội trường tắt hết, tất cả bọn trẻ đều về lều của mình. Tiếng cười rộ lên ở một số lều, tiếng khúc khích lại phát ra đâu đó từ một số lều khác và ở đầu xa kia, tiếng xô đẩy tranh giành nhau vọng lại. Dần dần, tất cả đi vào im lặng.
Cắm trại không có trăng và sao, thế mà bọn trẻ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Với chúng, dựng lều trong hội trường nhỏ này giống như dựng lều giữa đất rộng trời cao và đêm hôm ấy, ánh trăng và sao trời bàng bạc vẫn còn mãi lung linh trong ký ức của chúng.