Sunday, June 21, 2009

19. PHIẾU BÁO ĐIỂM

Không quay đầu nhìn sang phải hay trái, chiếc cặp sách vẫn tung tăng trên lưng, Totto-chan chạy một mạch từ sân ga về nhà. Nếu người nào đó thấy cô bé, chắc họ nghĩ là có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra. Cô bé bắt đầu chạy từ lúc vừa mới ra khỏi cổng trường.

Vừa đến nhà, cô bé mở cửa trước và reo lên: “Con đã về,” rồi chạy đi tìm Rocky. Chú đang nằm ngoài hành lang cho mát, bụng xẹp sát đất. Totto-chan không nói lời nào. Cô bé ngồi xuống trước mặt Rocky, lấy cặp sách ở lưng xuống, lấy ra một phiếu báo điểm. Đây là phiếu báo điểm đầu tiên của cô bé. Cô bé mở ra để cho Rocky thấy điểm của mình.

“Nhìn nè!,” cô bé nói một cách tự hào. Có chỗ ghi chữ ‘A’ và ‘B’ và những chữ khác nữa. Thông thường, Totto-chan không biết xếp hạng ‘A’ là hơn ‘B’ hay ‘B’ hơn ‘A,’ cho nên với Rocky thì khó mà biết được điều này. Thế nhưng cô bé muốn đưa cho Rocky xem phiếu báo điểm đầu tiên của mình trước hơn ai hết và cô bé tin rằng Rocky sẽ vui lắm.

Khi Rocky thấy tờ giấy trước mặt, chú ngửi ngửi rồi đưa mắt ngước nhìn Totto-chan.

“Mày thán phục lắm phải không?” Totto-chan nói. “Thế nhưng trong này nhiều chữ khó lắm, chắc mày không đọc được hết đâu.”

Rocky nghiêng đầu như thể để nhìn phiếu báo điểm rõ hơn, rồi liếm tay Totto-chan.

“Được rồi,” cô bé nói với sự hài lòng, rồi đứng dậy. “Bây giờ tao sẽ đi đưa cho Mẹ xem đây.”

Khi Totto-chan đi rồi, Rocky đứng dậy và tìm một nơi mát hơn. Chú từ từ nằm xuống và nhắm mắt lại. Không chỉ có Totto-chan cho rằng khi lim dim đôi mắt như thế, chú đang suy nghĩ về phiếu báo điểm kia vậy.