Hôm qua, Totto-chan cảm thấy không được vui. Mẹ bảo: “Con không được nghe mấy diễn viên kể chuyện hài trên radio nữa.”
Thời Totto-chan còn nhỏ, radio được làm bằng gỗ và lớn lắm. Nhưng trông nó cũng thanh và gọn. Đó là những chiếc radio hình chữ nhật, tròn ở phần trên đầu và có cái loa lớn ở phía trước được bọc trong vải lụa màu hồng và có khắc chạm những đường cong uốn lượn. Có hai nút điều khiển.
Ngay cả khi còn nhỏ chưa đi học, Totto-chan thích nghe các diễn viên hài kịch rakugo, thường áp sát tai vào miếng vải lụa hồng để nghe. Cô bé thấy những câu chuyện vui của họ thật thú vị. Mẹ không bao giờ phản đối việc Totto-chan nghe các diễn viên hài này cho đến ngày hôm qua.
Tối hôm qua, vài người bạn của Ba trong ban nhạc đến nhà Totto-chan để luyện đàn dây tứ tấu trong phòng khách.
“Bác Tsunesada Tachibana, người chơi đàn xê-lô, có đem cho con mấy trái chuối,” Mẹ bảo thế.
Totto-chan cảm thấy rất vui. Cô bé cúi đầu lễ phép chào ông Tachibana, luôn tiện cám ơn rồi reo lên với Mẹ: “Ồ, mẹ ơi, chuối này ngon dễ sợ luôn.”
Sau khi bị cấm, Totto-chan lén nghe radio khi cả Ba và Mẹ đi ra ngoài. Khi nào những diễn viên này kể hay, Totto-chan cười rũ rượi. Nếu một người lớn nào đó thấy được, chắc họ thắc mắc tại sao một đứa bé như thế có thể hiểu được những câu chuyện hài khó hiểu như vậy. Thế nhưng rõ ràng là trẻ em có khiếu hài bẩm sinh. Dù là nhỏ tuổi, chúng cũng hiểu được khi nào câu chuyện thật sự gây cười.
Thời Totto-chan còn nhỏ, radio được làm bằng gỗ và lớn lắm. Nhưng trông nó cũng thanh và gọn. Đó là những chiếc radio hình chữ nhật, tròn ở phần trên đầu và có cái loa lớn ở phía trước được bọc trong vải lụa màu hồng và có khắc chạm những đường cong uốn lượn. Có hai nút điều khiển.
Ngay cả khi còn nhỏ chưa đi học, Totto-chan thích nghe các diễn viên hài kịch rakugo, thường áp sát tai vào miếng vải lụa hồng để nghe. Cô bé thấy những câu chuyện vui của họ thật thú vị. Mẹ không bao giờ phản đối việc Totto-chan nghe các diễn viên hài này cho đến ngày hôm qua.
Tối hôm qua, vài người bạn của Ba trong ban nhạc đến nhà Totto-chan để luyện đàn dây tứ tấu trong phòng khách.
“Bác Tsunesada Tachibana, người chơi đàn xê-lô, có đem cho con mấy trái chuối,” Mẹ bảo thế.
Totto-chan cảm thấy rất vui. Cô bé cúi đầu lễ phép chào ông Tachibana, luôn tiện cám ơn rồi reo lên với Mẹ: “Ồ, mẹ ơi, chuối này ngon dễ sợ luôn.”
Sau khi bị cấm, Totto-chan lén nghe radio khi cả Ba và Mẹ đi ra ngoài. Khi nào những diễn viên này kể hay, Totto-chan cười rũ rượi. Nếu một người lớn nào đó thấy được, chắc họ thắc mắc tại sao một đứa bé như thế có thể hiểu được những câu chuyện hài khó hiểu như vậy. Thế nhưng rõ ràng là trẻ em có khiếu hài bẩm sinh. Dù là nhỏ tuổi, chúng cũng hiểu được khi nào câu chuyện thật sự gây cười.