Học trong toa tàu lửa là một điều lạ rồi, nhưng sự sắp xếp chỗ ngồi trong lớp học cũng lạ nữa. Ở những trường khác, học sinh được chỉ định chỗ ngồi cố định. Còn ở đây, học sinh được phép ngồi bất cứ chỗ nào tùy thích và chúng có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Sau khi suy đi nghĩ lại và nhìn quanh một lượt cẩn thận, Totto-chan quyết định đến ngồi gần cô bé đến lớp ngay sau Totto-chan hôm đầu tiên ấy, cô bé này mặc chiếc áo khoác không có tay có thêu hình con thỏ với cái tai dài.
Thế nhưng cái lạ nhất ở ngôi trường này chính là những tiết học.
Thường thì trường có thời khóa biểu cho từng tiết học một. Ví dụ, tiết đầu học môn ‘Tiếng Nhật,’ khi học xong tiết ‘Tiếng Nhật’ thì đến tiết thứ hai là ‘Toán,’ thế là đem Toán ra học. Nhưng ở đây thì hoàn toàn khác. Vào đầu tiết thứ nhất, cô giáo liệt kê ra những vấn đề và câu hỏi trong tất cả các môn cần học trong ngày hôm ấy. Thế rồi, cô bảo: “Bây giờ, các em có thể bắt đầu với bất cứ vấn đề nào các em thích.”
Như vậy, học sinh có thể bắt đầu với bất cứ môn học nào cũng được. Ai thích luyện viết văn thì cứ viết, trong khi đó, ngay phía sau mình, một bạn thích vật lý có thể đang đun bình thí nghiệm trên ánh đèn cồn, rồi tiếng nổ tí tách vang lên ở bất cứ lớp học nào.
Phương pháp dạy học này giúp cho thầy cô giáo có thể quan sát được những mảng học sinh thích cũng như cách nghĩ và tính cách mỗi người khi những học sinh này học lên các lớp trên. Đây là cách lý tưởng nhất để thầy cô giáo có thể hiểu biết học sinh của mình.
Về phía học sinh, chúng thường bắt đầu với môn học nào chúng thích nhất và thật ra, suốt ngày chúng cũng phải đương đầu với những môn chúng không thích, nghĩa là tự chúng xoay xở để giải quyết vấn đề. Cách học như vậy thật là tự do, học sinh có thể đến hỏi thầy cô giáo bất cứ lúc nào chúng thấy cần thiết. Nếu chúng yêu cầu, cô giáo cũng đến tận nơi để giải thích cặn kẽ cho đến khi nào chúng hiểu vấn đề rõ ràng mới thôi. Học sinh cũng được cho thêm bài tập để giải nữa. Đây mới đúng nghĩa là học, nghĩa là không có học sinh nào ngồi thụ động không chú ý khi cô giáo nói hay giải thích một điều gì.
Học sinh lớp một thì chưa hoàn toàn tự học một cách độc lập được, nhưng chúng được phép bắt đầu học bất cứ môn gì chúng thích.
Một số em đang tập chép chữ cái, một số vẽ tranh, một số khác đọc sách và thậm chí trong khi đó có một số đang tập múa dẻo. Cô bé ngồi cạnh Totto-chan đã thuộc hết các chữ cái và đang chép chúng vào vở. Tất cả đều mới lạ với Totto-chan và cô bé hơi lo lắng không biết rõ ràng mình nên làm gì.
Ngay lúc đó, cậu bé ngồi phía sau Totto-chan đứng dậy, cầm tập vở đi lên hướng bảng đen, dường như để hỏi cô giáo điều gì thì phải. Cô giáo ngồi bên cạnh bảng đen và đang giải thích điều gì đó cho một học sinh khác. Totto-chan không nhìn quanh lớp học nữa, lấy tay chống cằm, ngồi dán mắt nhìn theo cậu bé từ phía sau lưng khi cậu bé đi lên. Cậu bé kéo lê đôi chân và toàn thân chuyển động mạnh theo nhịp bước. Lúc đầu, Totto-chan nghĩ là cậu bé làm như vậy với một mục đích gì đó, nhưng về sau, cô bé biết ra cậu ấy không thể đi khác hơn được.
Totto-chan tiếp tục nhìn khi cậu bé trở về lại chỗ ngồi của mình. Bắt gặp ánh mắt của Totto-chan, cậu bé mỉm cười. Totto-chan liền cười đáp lại. Khi ngồi vào bàn ngay sau lưng cô bé, cậu mất nhiều thời gian hơn những đứa trẻ khác để có thể ngồi xuống. Cô bé quay ra sau và hỏi: “Tại sao cậu lại đi như thế?”
Cậu bé khẽ trả lời với giọng nhỏ nhẹ, tỏ ra là một cậu bé thông minh, “mình bị bại liệt.”
“Bại liệt à?” cô bé chưa từng nghe từ này bao giờ.
“Ừ, bại liệt. Mình không chỉ bị ở chân mà còn bị ở tay nữa,” cậu bé thì thầm, rồi đưa cánh tay lên. Totto-chan nhìn vào tay trái của cậu bé. Những ngón tay dài bị cong vẹo lại trông như thể chúng dính vào nhau.
Cô bé hỏi ra vẻ ân cần: “Bộ người ta không làm gì để chữa khỏi sao?” Cậu bé không trả lời. Totto-chan cảm thấy ngượng, phải chi cô bé đừng hỏi câu đó thì hay hơn rồi. Thế nhưng cậu bé nói với giọng vui vẻ: “Tên tớ là Yasuaki Yamamoto. Còn cậu tên gì?”
Cô bé hớn hở khi nghe cậu bé nói với giọng vui vẻ như thế, liền lớn tiếng trả lời: “Tên tớ là Totto-chan.”
Bắt đầu như thế, Totto-chan và Yasuaki Yamamoto trở thành bạn.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bên trong toa tàu trở nên oi bức. Một số mở cửa sổ. Những làn gió xuân mát mẻ nhè nhẹ len vào trong toa tàu, những sợi tóc của bọn trẻ tung lên không ngừng vờn lượn.
Ngày đầu tiên, Totto-chan bắt đầu đi học như thế đấy.
Sau khi suy đi nghĩ lại và nhìn quanh một lượt cẩn thận, Totto-chan quyết định đến ngồi gần cô bé đến lớp ngay sau Totto-chan hôm đầu tiên ấy, cô bé này mặc chiếc áo khoác không có tay có thêu hình con thỏ với cái tai dài.
Thế nhưng cái lạ nhất ở ngôi trường này chính là những tiết học.
Thường thì trường có thời khóa biểu cho từng tiết học một. Ví dụ, tiết đầu học môn ‘Tiếng Nhật,’ khi học xong tiết ‘Tiếng Nhật’ thì đến tiết thứ hai là ‘Toán,’ thế là đem Toán ra học. Nhưng ở đây thì hoàn toàn khác. Vào đầu tiết thứ nhất, cô giáo liệt kê ra những vấn đề và câu hỏi trong tất cả các môn cần học trong ngày hôm ấy. Thế rồi, cô bảo: “Bây giờ, các em có thể bắt đầu với bất cứ vấn đề nào các em thích.”
Như vậy, học sinh có thể bắt đầu với bất cứ môn học nào cũng được. Ai thích luyện viết văn thì cứ viết, trong khi đó, ngay phía sau mình, một bạn thích vật lý có thể đang đun bình thí nghiệm trên ánh đèn cồn, rồi tiếng nổ tí tách vang lên ở bất cứ lớp học nào.
Phương pháp dạy học này giúp cho thầy cô giáo có thể quan sát được những mảng học sinh thích cũng như cách nghĩ và tính cách mỗi người khi những học sinh này học lên các lớp trên. Đây là cách lý tưởng nhất để thầy cô giáo có thể hiểu biết học sinh của mình.
Về phía học sinh, chúng thường bắt đầu với môn học nào chúng thích nhất và thật ra, suốt ngày chúng cũng phải đương đầu với những môn chúng không thích, nghĩa là tự chúng xoay xở để giải quyết vấn đề. Cách học như vậy thật là tự do, học sinh có thể đến hỏi thầy cô giáo bất cứ lúc nào chúng thấy cần thiết. Nếu chúng yêu cầu, cô giáo cũng đến tận nơi để giải thích cặn kẽ cho đến khi nào chúng hiểu vấn đề rõ ràng mới thôi. Học sinh cũng được cho thêm bài tập để giải nữa. Đây mới đúng nghĩa là học, nghĩa là không có học sinh nào ngồi thụ động không chú ý khi cô giáo nói hay giải thích một điều gì.
Học sinh lớp một thì chưa hoàn toàn tự học một cách độc lập được, nhưng chúng được phép bắt đầu học bất cứ môn gì chúng thích.
Một số em đang tập chép chữ cái, một số vẽ tranh, một số khác đọc sách và thậm chí trong khi đó có một số đang tập múa dẻo. Cô bé ngồi cạnh Totto-chan đã thuộc hết các chữ cái và đang chép chúng vào vở. Tất cả đều mới lạ với Totto-chan và cô bé hơi lo lắng không biết rõ ràng mình nên làm gì.
Ngay lúc đó, cậu bé ngồi phía sau Totto-chan đứng dậy, cầm tập vở đi lên hướng bảng đen, dường như để hỏi cô giáo điều gì thì phải. Cô giáo ngồi bên cạnh bảng đen và đang giải thích điều gì đó cho một học sinh khác. Totto-chan không nhìn quanh lớp học nữa, lấy tay chống cằm, ngồi dán mắt nhìn theo cậu bé từ phía sau lưng khi cậu bé đi lên. Cậu bé kéo lê đôi chân và toàn thân chuyển động mạnh theo nhịp bước. Lúc đầu, Totto-chan nghĩ là cậu bé làm như vậy với một mục đích gì đó, nhưng về sau, cô bé biết ra cậu ấy không thể đi khác hơn được.
Totto-chan tiếp tục nhìn khi cậu bé trở về lại chỗ ngồi của mình. Bắt gặp ánh mắt của Totto-chan, cậu bé mỉm cười. Totto-chan liền cười đáp lại. Khi ngồi vào bàn ngay sau lưng cô bé, cậu mất nhiều thời gian hơn những đứa trẻ khác để có thể ngồi xuống. Cô bé quay ra sau và hỏi: “Tại sao cậu lại đi như thế?”
Cậu bé khẽ trả lời với giọng nhỏ nhẹ, tỏ ra là một cậu bé thông minh, “mình bị bại liệt.”
“Bại liệt à?” cô bé chưa từng nghe từ này bao giờ.
“Ừ, bại liệt. Mình không chỉ bị ở chân mà còn bị ở tay nữa,” cậu bé thì thầm, rồi đưa cánh tay lên. Totto-chan nhìn vào tay trái của cậu bé. Những ngón tay dài bị cong vẹo lại trông như thể chúng dính vào nhau.
Cô bé hỏi ra vẻ ân cần: “Bộ người ta không làm gì để chữa khỏi sao?” Cậu bé không trả lời. Totto-chan cảm thấy ngượng, phải chi cô bé đừng hỏi câu đó thì hay hơn rồi. Thế nhưng cậu bé nói với giọng vui vẻ: “Tên tớ là Yasuaki Yamamoto. Còn cậu tên gì?”
Cô bé hớn hở khi nghe cậu bé nói với giọng vui vẻ như thế, liền lớn tiếng trả lời: “Tên tớ là Totto-chan.”
Bắt đầu như thế, Totto-chan và Yasuaki Yamamoto trở thành bạn.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bên trong toa tàu trở nên oi bức. Một số mở cửa sổ. Những làn gió xuân mát mẻ nhè nhẹ len vào trong toa tàu, những sợi tóc của bọn trẻ tung lên không ngừng vờn lượn.
Ngày đầu tiên, Totto-chan bắt đầu đi học như thế đấy.