“Ồ!”
Học trong những toa tàu này giống như đang trên một chuyến du hành liên tục. Phía trên cửa sổ vẫn còn mấy giá đựng hành lý. Chỉ có một điều khác là có tấm bảng đen đặt ở phía trước và các dãy ghế dài được thay bằng những chiếc bàn ghế học sinh quay mặt về phía trước. Những chiếc quai nắm đã được tháo bỏ, còn mọi thứ trên toa tàu hầu như vẫn còn y nguyên. Totto-chan vào trong và ngồi vào bàn, dù không biết đây là chỗ ngồi của học sinh nào. Ghế gỗ cũng giống như ghế ở những ngôi trường khác, nhưng cô bé Totto-chan cảm thấy vô cùng thỏa mái khi ngồi trên chiếc ghế này, ước chừng ngồi suốt ngày ở đây cũng được. Totto-chan cảm thấy rất vui và cô bé thích ngôi trường này biết dường nào. Cô bé quyết định sẽ đến trường học mỗi ngày và sẽ không bao giờ nghỉ học.
Totto-chan đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Cô bé biết đoàn tàu đứng yên, thế nhưng, hoa lá bên ngoài vườn trường lay nhẹ đu đưa trong gió sớm làm cho cô bé có cảm giác như nó đang chạy.
Cuối cùng cô bé không nén được và reo lên “Ôi, sung sướng quá!” Rồi cô bé áp mặt vào cửa sổ, sáng tác một bài ca và cất tiếng hát. Khi nào vui, cô bé cũng làm như thế cả.
Lòng tôi vui sướng quá
Vui sướng quá tôi ơi!
Tại sao tôi vui sướng?
Bởi vì…
Vừa lúc đó chợt có người bước vào, đó là một cô bé. Cô bé này lấy tập vở và bút chì ra khỏi cặp sách rồi đặt lên bàn. Sau đó, cô bé nhón chân để cặp lên trên giá. Cô bé cũng cởi giày ra gác lên trên đó luôn. Totto-chan không hát nữa và cũng làm tương tự. Tiếp đó, một bé trai bước vào. Cậu bé đứng ở cửa và quăng chiếc cặp sách lên giá như thể cậu bé đang chơi bóng rổ vậy. Chiếc cặp vụt ra ngoài và rơi xuống đất, cậu bé nói “cú này dở ẹt” rồi làm lại y như cũ một lần nữa. Lần này thì chiếc cặp nằm yên trên giá. Cậu bé la lên “cú này hay,” nhưng liền sau đó cậu lại nói “ồ, mà cũng còn dở” khi cậu leo lên trên bàn để mở cặp lấy tập viết và bút chì ra. Cậu bé đã quên làm điều này trước khi quăng lên giá.
Cuối cùng có chín học sinh trên toa tàu này. Đó là học sinh lớp một của trường Tomoe.
Tất cả đồng hành trên một con tàu.