Sunday, June 14, 2009

13. BÀI HÁT CỦA TRƯỜNG

Ở trường Tomoe, mỗi ngày đều đầy ắp bao điều mới lạ làm Totto-chan đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Do đó, sáng nào cô bé cũng hăm hở đến trường khi bình minh chưa kịp ló dạng. Về đến nhà, Totto-chan không ngớt kể cho Ba, Mẹ và chú chó Rocky nghe những gì cô bé đã làm ở trường, bao niềm vui cũng như tất cả những điều làm cho cô bé ngạc nhiên. Cuối cùng mẹ phải lên tiếng: “Thôi, được rồi cưng ạ. Ngưng nói và dùng thức ăn nhẹ buổi chiều đi.”

Ngay cả khi Totto-chan đã làm quen với ngôi trường mới này rồi, cũng có hàng núi chuyện để kể mỗi ngày. Và Mẹ rất vui khi biết mọi chuyện trôi đi tốt đẹp như vậy.

Một hôm, đang trên tàu đến trường, Totto-chan bất chợt nghĩ rằng, không biết trường Tomoe có bài hát về trường hay không. Vì nôn nóng muốn biết ngay, cô bé hầu như không thể nán lòng đợi cho đến khi tới trường. Mặc dù còn hai ga nữa mới đến nơi, cô bé bồn chồn ra đứng ở cửa, chỉ chờ nhảy xuống khi chuyến tàu dừng lại ở Jiyugaoka. Một người phụ nữ vừa lên tàu ở một ga trước đó, thấy cô bé đứng sẵn ở cửa, một cách tự nhiên, bà nghĩ rằng cô bé sẽ xuống tàu ở ga này. Khi thấy cô bé vẫn đứng yên, trong tư thế sẵn sàng như một người chạy đua, chuẩn bị ở điểm xuất phát, bà ta lẩm bẩm "tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với cô bé thế.”

Khi tàu vừa đến sân ga, Totto-chan lao xuống tàu nhanh như chớp. Vừa lúc người nhân viên trẻ cho biết “đến ga Jiyugaoka rồi, đến ga Jiyugaoka rồi,” bàn chân Totto-chan đã đặt xuống sân ga trước khi tàu dừng hẳn ở nơi quy đinh. Thoắt một cái, Totto-chan đã biến mất qua cổng đi ra.

Vừa bước vào lớp học trên toa tàu, Totto-chan trông thấy Taiji Yamanouchi đã ở đó rồi, cô bé vội vàng hỏi “Tai-chan, trường mình có bài hát không vậy?”

Tai-chan, cậu bé thích môn vật lý, sau một thoáng suy nghĩ, đáp lại “Mình không nghĩ là có đâu.”

“Ồ,” Totto-chan nói, ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, “Mình nghĩ là nên có. Trường cũ của mình có một bài hát về trường hay lắm đấy.”

Cô bé bắt đầu cất cao giọng hát lớn:

Hồ Senzoku dù cạn
Bể học ôi thật là sâu.
Tương lai đời ta xán lạn,
Học chăng?
Ai biết muôn màu…

Totto-chan học ở trường ấy chỉ trong một thời gian ngắn thôi, và những từ ngữ này hơi khó, nhưng với Totto-chan, nhớ một bài hát như thế thì không có gì khó khăn cho lắm. Cô bé nhớ bài hát này trong mọi tình huống.

Tai-chan tỏ ra ái mộ lắm. Những đứa trẻ đến sau cũng tỏ ra ái mộ với những từ ngữ ‘đao to búa lớn’ cô bé sử dụng.

Totto-chan nói: “Chúng ta phải đến thầy hiệu trưởng và yêu cầu thầy sáng tác một bài hát cho trường mình đi.”

“Đúng đấy, chúng mình đi,” bọn trẻ đồng tình. Thế là cả đám trẻ lũ lượt kéo nhau đến văn phòng thầy hiệu trưởng.

Sau khi nghe Totto-Chan hát bài hát ngôi trường cũ của cô bé và xem xét lời đề nghị của bọn trẻ, thầy hiệu trưởng nói: “Được rồi. Thầy sẽ có bài hát của trường cho các em vào sáng ngày mai.”

“Thầy hứa chắc đấy chứ ạ?” bọn trẻ đồng thanh hỏi, rồi kéo nhau trở về lớp.

Ngày hôm sau, có một thông báo ở mỗi lớp rằng yêu cầu tất cả học sinh tập trung ở sân trường. Totto-chan đi cùng với mấy đứa trẻ khác, tất cả đều nóng lòng chờ đợi. Tấm bảng đen được mang ra đặt ở giữa sân trường. Thầy hiệu trưởng nói: “Này, đây là bài hát cho trường Tomoe, trường của các em.” Nói rồi, Thầy kẻ trên bảng 5 đường song song và viết vào đó những nốt nhạc:





To-mo-e To-mo-è To mo é

Thế rồi thầy hiệu trưởng đưa hai tay lên như một người nhạc trưởng, nói rằng: “Tất cả chúng ta cùng hát thử nhé.”

Trong khi thầy hiệu trưởng đánh nhịp và bắt bài hát, cả trường, tất cả 50 học sinh, đồng thanh hát theo:

To-mo-e, to-mo-è, to-mo-é!

Ngưng một tí, Totto-chan hỏi: “Chỉ có vậy thôi à?”

“Vâng, chỉ có vậy thôi.” thầy hiệu trưởng tự hào trả lời.

“Nếu có những từ lạ lạ thì hay hơn đấy.” Totto-chan nói với giọng vô cùng thất vọng. “Một cái gì đó như ‘Hồ Senzoku dù cạn’ vậy đó.”

“Em không thích à?” thầy hiệu trưởng hỏi thẳng nhưng miệng mỉm cười, “Thầy nghĩ là hay rồi đấy chứ.”

Không ai thích cả. Bài hát gì mà đơn giản quá. Nó chẳng ra bài hát tí nào. Nó đơn giản như bất kỳ những thứ bình thường khác thôi.

Thầy hiệu trưởng tỏ ra hơi tiếc, nhưng không giận, và sau đó ông xóa bảng. Totto-chan nghĩ rằng tụi trẻ chúng nó hơi mất lịch sự, nhưng sau đó, tự trong đáy lòng, cô bé có một chút ấn tượng hơn trong lòng.

Thật ra, không sao diễn tả được tình thương yêu của thầy hiệu trưởng đối với học sinh và trường, nhưng các em còn quá nhỏ nên chưa cảm nhận được đó thôi. Việc muốn có bài hát về trường dần dần đi vào quên lãng trong trí óc của bọn trẻ, thầy hiệu trưởng cũng không xem đó là một vấn đề cần thiết nữa. Khi những điệu nhạc được xóa đi khỏi tấm bảng đen hôm ấy, tất cả liền chấm dứt tại đó và trường Tomoe không bao giờ có một bài hát nào về trường cả!