
Cô giáo nói: “Hồi sáng các em đã làm việc nhiều rồi. Vậy chiều nay các em muốn làm gì?”
Totto-chan chưa kịp suy nghĩ mình muốn làm gì thì cả lớp đồng thanh hô lớn “đi dạo!”
“Được thôi,” Cô giáo đồng ý và thế là bọn trẻ đẩy nhau tới cửa và lao ra ngoài. Totto-chan thường đi dạo với Ba và Rocky, nhưng cô bé ngạc nhiên, vì cô bé chưa từng nghe là có việc đi dạo ở trường. Cô bé thích đi dạo lắm, nên nôn nao chỉ trông có vậy.
Sau này Totto-chan biết ra rằng, nếu học sinh làm việc nghiêm túc trong buổi sáng và những yêu cầu cô giáo viết trên bảng đã giải quyết xong thì buổi chiều, các em có quyền đi dạo. Điều này áp dụng cho tất cả học sinh, bất kể đó là học sinh lớp một hay lớp sáu.
Chín học sinh lớp Một vây quanh cô giáo, tất cả ra ngoài cổng và bắt đầu dọc theo một con suối. Hai bên bờ suối là những hàng cây anh đào xòe rộng vừa mới rộ hoa. Những cánh đồng hoa cải vàng trải dài xa tít tắp rồi mất hút trong tầm mắt. Dòng suối kéo dài rồi biến mất. Những tòa chung cư và cửa tiệm hiện ra đông đúc. Thế nhưng, vào thời ấy, hầu hết vùng Jiyugaoka là những cánh đồng.
“Chúng ta đi đến tận đền Kuhonbutsu,” cô bé mặc chiếc áo khoác không tay có thêu con thỏ tên là Sakko-chan nói vậy.
“Lần trước chúng mình thấy một con rắn ở bên hồ đằng kia,” Sakko-chan kể. “Có một cái giếng cũ ở trong sân đền và người ta nói rằng, có lần sao băng đã rơi xuống đấy.”
Đám trẻ vừa đi vừa trò chuyện huyên thuyên đủ điều chúng thích. Trời trong xanh với những cánh bướm chập chờn bay lượn trong không trung.
Đi được chừng 10 phút, cô giáo dừng lại. Cô chỉ vào những đóa hoa vàng và nói: “Hãy nhìn những bông hoa cải này. Các em có biết tại sao nó nở được không?”
Cô giải thích về nhụy hoa và nhị hoa, trong khi đám trẻ dừng lại ở ven đường và quan sát những đóa hoa. Cô giáo giải thích cho chúng hiểu bằng cách nào bướm giúp cho những bông hoa này rộ nở. Mà đúng là bướm đang miệt mài giúp đỡ thật.
Rồi cô giáo lại tiếp tục đi. Thế là bọn trẻ không quan sát hoa nữa và đứng dậy. Một đứa nói: “Mấy cái này trông giống như khẩu súng ấy, phải không nào?”
Totto-chan không nghĩ như thế, nhưng giống như bao đứa trẻ khác, cô bé biết chắc rằng nhụy và nhị rất quan trọng.
Đi thêm khoảng 10 phút nữa, một công viên dày đặc cây xanh thấp thoáng hiện ra trong tầm mắt, công viên này bao quanh một ngôi đền có tên là Kuhonbutsu. Vào đến khuôn viên đền, bọn trẻ tỏa ra đi khắp mọi nơi.
Sakko-chan hỏi: “Cậu có muốn xem cái giếng sao băng không?” tất nhiên Totto-chan đồng ý rồi chạy theo Sakko-chan.
Cái giếng dường như được xây bằng đá và cao ngang ngực bọn trẻ, có nắp đậy bằng gỗ. Chúng giở cái nắp đậy ra và dòm sát xuống. Đó là một cái hố tối ngòm. Totta-chan thấy có một cái gì đó giống như đá hay bê tông, nhưng không có cái gì giống ngôi sao lấp lánh như cô bé tưởng tượng. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, Totto-chan hỏi: “Cậu có thấy ngôi sao không vậy?”
Sakko-chan lắc đầu, “không, chưa thấy bao giờ.”
Totto-chan thắc mắc tại sao nó không chiếu sáng. Sau khi suy nghĩ một lát, cô bé nói: “Có lẽ nó ngủ rồi.”
Sakko-chan tròn xoe mắt ngạc nhiên hỏi: “Các vì sao cũng ngủ à?”
“Mình nghĩ là ban ngày các vì sao ngủ để ban đêm chúng thức và tỏa sáng,” Totto-chan nhanh nhảu đáp vì cô bé không chắc câu trả lời mình đúng không nữa.
Thế rồi bọn trẻ tụ tập lại với nhau và đi vòng quanh sân đền. Chúng nó phá lên cười khi thấy tượng hai vị thiên vương để bụng trần trụi, đứng ở hai bên cổng đền thờ để hộ pháp, bọn trẻ sợ hãi nhìn về tượng Phật ở chánh điện trong cảnh tranh tối tranh sáng. Chúng ướm chân vào một dấu chân to tướng ở trên đá và dấu chân này nghe nói là của Tengu, một con yêu tinh mũi lõ. Chúng lại đi quanh hồ, gọi những người đang bơi thuyền trong hồ và chào họ. Thế rồi bọn trẻ chơi ô lò cò tùy thích với những hòn đá cuội đen bóng loáng xung quanh những gò mả. Mọi việc đều mới lạ đối với Totto-chan và mỗi một sự mới lạ đều khiến cô bé reo lên vì ngạc nhiên.
“Đã đến giờ trở về,” cô giáo bảo, khi ấy mặt trời cũng vừa thấp dần xuống. Thế là bọn trẻ trên đường trở về trường, dọc theo con đường giữa những đồng cải rộ nở hoa vàng và hàng cây anh đào.
Trẻ em hầu như chưa hiểu ra rằng những giờ đi dạo đó, thời gian các em vui chơi tự do thoải mái như thế này, lại là những bài học quý báu về khoa học, lịch sử và sinh vật.
Bây giờ, Totto-chan đã làm bạn với tất cả bọn trẻ và cô bé có cảm giác rằng mình đã biết chúng từ lâu lắm rồi.
“Ngày mai tụi mình đi dạo nữa đi,” cô bé hét lên với tất cả bọn trẻ trên đường về.
“Đúng đấy, chúng ta đi nữa nha,” chúng nó cũng la lên đáp lại, vừa nói vừa nhảy chân sáo.
Đàn bướm vẫn cần cù với công việc của chúng, tiếng chim ca hót tràn ngập không gian. Tim Totto-chan như muốn vỡ tung vì vui sướng.