Sunday, May 24, 2009

4. CON THÍCH NGÔI TRƯỜNG NÀY

Một lát sau, Totto-chan không reo mừng nữa và bắt đầu chạy về phía ngôi trường trên tàu. Cô bé ngoái lại và gọi lớn: “Mẹ ơi, nhanh lên. Hãy nhanh lên tàu đi. Nó còn đứng ở đằng kia kìa.”

Giật mình, Mẹ chạy theo sau cô bé. Mẹ đã từng ở trong đội tuyển bóng rổ, do đó Mẹ chạy nhanh hơn Totto-chan và mẹ kịp nắm lấy áo cô bé khi cô bé vừa đến cửa.

Mẹ giữ Totto-chan lại và bảo: “Con không được vào trong đâu. Những toa tàu này là lớp học đó. Con chưa được chấp nhận vào lớp mà. Nếu con muốn vào trong đoàn tàu này, con phải ngoan ngoãn và lễ phép với thầy hiệu trưởng. Mẹ con mình sắp sửa đi gặp Thầy hiệu trưởng đây. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, con sẽ được vào học ở ngôi trường này, con có biết không?”

Totto-chan cảm thấy vô cùng thất vọng khi cô bé không được ‘lên tàu’ ngay lập tức, nhưng Totto-chan quyết định, tốt hơn mình nên làm theo lời Mẹ dặn.

“Được rồi, Mẹ ạ, con thích ngôi trường này lắm,” Totto-chan nói.

Dường như điều Mẹ muốn nói với Totto-chan là vấn đề không phải cô bé có thích ngôi trường này hay không mà là thầy hiệu trưởng có thích cô bé hay không. Mẹ không nắm lấy áo Totto-chan nữa mà cầm tay cô bé đi về phía phòng thầy hiệu trưởng.

Tất cả những toa tàu lửa đều yên ắng, vì tiết học đầu tiên đã bắt đầu. Sân trường không rộng lắm, nhưng thay vì xây tường, nó được bao bọc bởi những hàng cây và có những luống hoa khoe đủ các màu sắc đỏ vàng.

Phòng thầy hiệu trưởng không nằm trên các toa tàu mà ở bên phải một dãy nhà trệt đối diện với cổng trường. Phòng được xây trên một nền đất hình bán nguyệt cao trên bảy bậc thềm đá. Totto-chan buông tay Mẹ ra và chạy vụt lên những bậc thềm, rồi đột ngột xoay người như muốn Mẹ cùng chạy lên với mình.

“Điều gì xảy ra thế?,” Mẹ hỏi, sợ rằng Totto-chan có thể đổi ý về ngôi trường này.

Đang đứng cao hơn Mẹ ở bậc thềm trên cùng, Totto-chan nói nho nhỏ ra vẻ hết sức trịnh trọng với Mẹ: “Người mà mình sắp gặp đây chắc là trưởng ga tàu đó.”

Mẹ đã phải kiên nhẫn nhiều, mà cũng cảm thấy tức cười. Mẹ đưa mặt lại gần Totto-chan và hỏi nhỏ: “Tại sao vậy?”

Totto-chan thì thầm trở lại: “Mẹ nói với con rằng ông ấy là hiệu trưởng, nhưng nếu ông là người làm chủ tất cả các toa tàu này, thì ông phải là trưởng ga chứ.”

Mẹ phải công nhận rằng sử dụng những toa tàu cũ để làm trường học là một điều không bình thường, nhưng không có thời gian để giải thích điều này cho cô bé. Bà chỉ nói đơn giản: “Tại sao con không tự hỏi ông ấy? mà nè, như Ba con thì sao? Ba con chơi đàn vi-ô-lông và Ba có nhiều đàn vi-ô-lông trong nhà, như thế có nghĩa là Ba biến nhà mình thành cửa hiệu bán vi-ô-lông à?”

“Ồ, không, không phải như vậy đâu,” Totto-chan đồng ý rồi nắm lấy tay Mẹ.