Thầy hiệu trưởng đưa Totto-chan đến phòng ăn trưa của học sinh. Ông giải thích: “Chúng ta không ăn trưa ở trên các toa tàu mà ăn ở hội trường.” Hội trường nằm ở trên bậc đá cuối cùng nơi Totto-chan đã đến hồi sáng. Khi thầy hiệu trưởng và Totto-chan đến nơi, các học sinh đang ồn ào đi tới đi lui và sắp xếp bàn ghế thành một vòng tròn. Vì học sinh đứng dồn vào một góc và nhìn, Totto-chan níu lấy áo khoác của thầy hiệu trưởng và hỏi:
“Những học sinh khác ở đâu rồi?”
“Tất cả đều có mặt ở đây cả rồi,” Thầy trả lời.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Totto-chan không thể nào tin nổi. Chừng ấy học sinh chỉ bằng một lớp ở trường khác.
“Ý em muốn nói rằng sao chỉ có khoảng 50 học sinh trong toàn trường này chứ gì?” thầy hiệu trưởng hỏi.
“Đúng rồi ạ.”
Totto-chan nghĩ, mọi thứ ở trường này đều khác ở những ngôi trường khác.
Khi tất cả học sinh ổn định vào chỗ ngồi, thầy hiệu trưởng hỏi các em có mang “một ít ở biển, một ít ở núi” không.
Các em đồng thanh đáp “có” rồi mở hộp cơm trưa ra.
“Để thầy xem hôm nay các em đem thức ăn gì nào.” Thầy hiệu trưởng nói thế rồi đi dạo một vòng quanh các bàn và nhìn vào từng hộp cơm của các em còn các em thì reo lên vui vẻ.
Totto-chan nghĩ “vui làm sao!,” “thầy nói một ít ở biển, một ít ở núi có nghĩa là gì nhỉ.” Trường này thật lạ. Rất là vui nữa. Cô bé không tưởng tượng ăn cơm trưa tại trường lại vui như thế này. Cô bé nghĩ rằng ngày mai, cô bé sẽ ngồi tại một chỗ nào đó trong những chiếc bàn này, đưa cho thầy hiệu trưởng xem ‘một ít ở biển, một ít ở núi”. Mới nghĩ thôi mà cô bé sung sướng như muốn nhảy cẫng lên.
Khi thầy hiệu trưởng kiểm tra hết những hộp cơm, đôi vai ông ướt đẫm mồ hôi dưới ánh sáng nhạt ban trưa.
“Những học sinh khác ở đâu rồi?”
“Tất cả đều có mặt ở đây cả rồi,” Thầy trả lời.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Totto-chan không thể nào tin nổi. Chừng ấy học sinh chỉ bằng một lớp ở trường khác.
“Ý em muốn nói rằng sao chỉ có khoảng 50 học sinh trong toàn trường này chứ gì?” thầy hiệu trưởng hỏi.
“Đúng rồi ạ.”
Totto-chan nghĩ, mọi thứ ở trường này đều khác ở những ngôi trường khác.
Khi tất cả học sinh ổn định vào chỗ ngồi, thầy hiệu trưởng hỏi các em có mang “một ít ở biển, một ít ở núi” không.
Các em đồng thanh đáp “có” rồi mở hộp cơm trưa ra.
“Để thầy xem hôm nay các em đem thức ăn gì nào.” Thầy hiệu trưởng nói thế rồi đi dạo một vòng quanh các bàn và nhìn vào từng hộp cơm của các em còn các em thì reo lên vui vẻ.
Totto-chan nghĩ “vui làm sao!,” “thầy nói một ít ở biển, một ít ở núi có nghĩa là gì nhỉ.” Trường này thật lạ. Rất là vui nữa. Cô bé không tưởng tượng ăn cơm trưa tại trường lại vui như thế này. Cô bé nghĩ rằng ngày mai, cô bé sẽ ngồi tại một chỗ nào đó trong những chiếc bàn này, đưa cho thầy hiệu trưởng xem ‘một ít ở biển, một ít ở núi”. Mới nghĩ thôi mà cô bé sung sướng như muốn nhảy cẫng lên.
Khi thầy hiệu trưởng kiểm tra hết những hộp cơm, đôi vai ông ướt đẫm mồ hôi dưới ánh sáng nhạt ban trưa.